Dù rõ cái c.h.ế.t của trong vụ “tai nạn” nhảy dù năm xưa liên quan đến Quảng Lâm, nhưng ông chẳng mảy may bận tâm.
Bao nhiêu năm qua, nhẫn nhịn lớn lên ánh mắt của kẻ thù, mỗi ngày đều mỉm mặt phụ nữ hại c.h.ế.t … Thẩm Dục Lâu thật sự chịu đựng đủ !
Anh sẽ giành bộ cổ phần của Y tế Nhân Thụy, dần dần thâu tóm nhà họ Thẩm, bước lên đỉnh cao quyền lực.
Sớm muộn gì, món nợ m.á.u … cũng trả bằng máu!
Thẩm Dục Lâu dập tắt điếu t.h.u.ố.c trong gạt tàn, ánh mắt u ám trĩu nặng.
Đột nhiên, ký ức về, nhớ đến Khương Bảo Lê thuở nhỏ.
Hồi đó, từng hỏi cô bé thích gì, ca hát múa?
Khương Bảo Lê trả lời ngay, mà hỏi ngược : “Anh thích gì?”
Thẩm Dục Lâu thích múa ba lê, vì từng học múa ba lê.
Thế là Khương Bảo Lê : “Em cũng thích múa ba lê nhất!”
Dù khi cô còn chẳng ba lê là gì.
Thẩm Dục Lâu luôn rõ, Khương Bảo Lê năng khiếu âm nhạc bẩm sinh, thật cô thích đàn violin hơn.
cô vẫn chọn học thứ thích.
Ở độ tuổi tám chín như cô, mới bắt đầu học ba lê là khá muộn, cô năng khiếu đặc biệt, chỉ thể bù đắp bằng nỗ lực.
Đến mức ngón chân phồng rộp, chảy máu, bắp chân mỏi nhừ đến nổi, cô vẫn từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Thẩm Dục Lâu nâng ly rượu whisky, uống cạn một .
Cổ họng bỏng rát đau nhói.
Cô vì mà luyện múa ba lê nhiều năm như thế, mà từng thật lòng cô múa một …
…
Hôm , Thẩm Dục Lâu hẹn Khương Bảo Lê, lúc chạng vạng tối đến hội trường nhỏ bỏ hoang ở ngọn núi học viện, xem cô múa ba lê.
Khương Bảo Lê vì điều đó mà vui mừng suốt cả ngày, tan học bèn vội vã chạy về ký túc xá, bộ váy múa thiên nga đen.
Ánh nắng xiên qua cửa sổ kính màu của hội trường cũ, trong khí lơ lửng một lớp bụi mỏng.
Nơi đây gần như dấu chân .
“Cọt kẹt” một tiếng, Khương Bảo Lê đẩy cửa gỗ .
Cô thấy Thẩm Dục Lâu ở hàng ghế đầu, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản mà nhã nhặn, trông như một thiếu niên nhà bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-79.html.]
“Bé Lê, tự nhiên xem em nhảy một chút.” Giọng nhàn nhạt, rõ cảm xúc.
Khương Bảo Lê bước lên sân khấu, cởi áo khoác, để lộ bộ váy thiên nga đen . Cô kiễng mũi chân, giang cánh như sắp bay lên.
Trái tim Thẩm Dục Lâu như bóp chặt, ánh mắt chăm chú dõi theo từng vòng xoay, từng cú nhảy của cô gái nhỏ.
Tựa như cô thật sự sắp bay mất.
Trước đây từng cô kỹ như thế. Cô chiếc cổ thon dài, xương quai xanh thanh tú…
Ánh chiều tà phủ lên cô, sống động như thiếu nữ bước từ một bức tranh sơn dầu cổ điển.
Khi Khương Bảo Lê thực hiện cú xoay cuối cùng, Thẩm Dục Lâu một tiếng động bước đến phía cô.
Cánh tay rắn chắc của vòng qua vai cô, kéo cô lòng.
Cô thể cảm nhận thở nóng ẩm của phả nhẹ bên tai.
Cũng ngửi thấy mùi hương gỗ sạch sẽ từ .
Tim Khương Bảo Lê đập thình thịch, má đỏ bừng, lồng n.g.ự.c nhỏ khẽ phập phồng.
Cô cảm giác như đang mơ.
Nhất định là mơ .
Trời ơi, cảnh tượng thế , cô mơ bao nhiêu .
Tiếp theo, sẽ tỏ tình?
Sau đó là một nụ hôn?
Dù trong mơ cô cũng diễn tập hàng nghìn …
Còn , con của bọn họ… nên đặt tên gì nhỉ? Hy vọng là một bé gái…
Ngay lúc đó, cô cảm thấy thứ gì đó lạnh lạnh chạm cổ.
Mê Truyện Dịch
Thẩm Dục Lâu vén tóc gáy cô, đeo lên cổ cô một vật gì đó.
Cô cúi đầu , phát hiện đó là một sợi dây chuyền bằng bạch kim, viên kim cương nhỏ cắt tinh xảo, lấp lánh như vì .
“Anh Dục Lâu, cái là…” Giọng cô run.
“Quà.” Thẩm Dục Lâu tựa cằm lên vai cô, nhẹ giọng : “Em múa .”
Khương Bảo Lê cảm thấy khóe mắt nóng ran.