Làn da cô như lớp bên trong của vỏ sò sóng biển mài nhẵn, ánh lên sắc hồng nhạt.
Đây là váy từng mua cho cô, cũng chẳng phong cách ăn mặc quen thuộc từng về cô.
Thẩm Dục Lâu bỗng dâng lên một cảm giác xa lạ đối với cô, cảm giác khiến vô cùng khó chịu.
Anh vốn ghét khác chạm “đồ của ”.
Khi còn nhỏ, chỉ cần vô tình động đồ chơi của , cũng sẽ lập tức vứt bỏ.
Anh quấy rầy Khương Bảo Lê, mà thẳng đến trang viên, ghé thăm chủ nhân của hòn đảo sự dẫn đường của quản gia.
Cuối hành lang dài là thư phòng của Tư Độ.
Trước khi bước , Thẩm Dục Lâu chỉnh âu phục, vuốt cà vạt.
So với vẻ chỉn chu nghiêm túc , Tư Độ vẻ thong dong hơn nhiều.
Anh đang tựa sofa da sách, là chiếc áo sơ mi linen đậm chất nghỉ dưỡng, tay áo tùy ý xắn lên.
Khi Thẩm Dục Lâu bước phòng, Tư Độ mới thản nhiên ngẩng đầu lên, đầu ngón tay gõ nhẹ tay vịn của sofa:
“Chào Tổng giám đốc Thẩm, lâu gặp.”
“Nhờ phúc của đấy, đàn Tư Độ. Giờ còn là Tổng giám đốc Thẩm nữa .”
Vừa mở miệng, Tư Độ cảm nhận mũi nhọn ẩn trong câu , còn vẻ dè dặt, cẩn trọng, cố gắng lấy lòng như .
Có chuẩn mà đến ?
Tư Độ kiểu vòng vo, khép sách , hỏi thẳng:
“Thẩm Dục Lâu, đến tìm chuyện gì?”
Thẩm Dục Lâu mở chiếc máy tính bảng tay, đưa cho Tư Độ:
“Muốn mời xem cái .”
Trong máy là đoạn video hành lang du thuyền “Thâm hải xán tinh hào”.
Khương Bảo Lê hoảng loạn chạy khỏi phòng Tổng thống, tay còn xách theo chiếc váy nhàu nhĩ.
Một lúc , Tư Độ cũng bước từ phòng đó, thẳng về phía thang máy đối diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-71.html.]
Đoạn video chỉ dài tới năm phút, cũng cảnh gì quá mức mờ ám.
Chỉ một nam một nữ lượt bước từ cùng một căn phòng.
như … đủ để khác suy diễn .
Tư Độ hạ chân đang gác xuống, nghiêng về phía :
“Thẩm Dục Lâu, đang uy h.i.ế.p ?”
Mê Truyện Dịch
Vài chữ ngắn gọn, giọng điệu bình thản, nhưng ẩn chứa một sự nguy hiểm sâu lắng như mặt nước tĩnh lặng.
“Không.” Thẩm Dục Lâu đưa máy tính bảng đến mặt Tư Độ: “Đàn Tư Độ, thể xem cái như một món quà.”
“Món quà?”
“ , là một món quà. Nếu vui lòng nhận, còn một món quà lớn hơn nữa tặng .”
Phòng việc chìm một lặng ngắn ngủi, chỉ còn tiếng sóng biển vọng qua cửa kính sát đất.
“Hôm nay đến đây chỉ để tặng quà cho ?” Tư Độ hỏi.
“Tất nhiên, cũng là để cảm ơn cứu lấy bé Lê nhà chúng .”
Thẩm Dục Lâu cô gái đang nhặt vỏ sò bãi biển.
Cô mặc chiếc váy trắng, trông giống như một thiếu nữ bước từ bức tranh sơn dầu cổ điển, sự ngây thơ qua tô vẽ chính là sức hấp dẫn trí mạng nhất với đàn ông.
“ chăm sóc em từ nhỏ, cưng chiều em . Vì nhiều đồn và em gì đó. thực , chỉ luôn xem em như em gái, từng chạm . Em cũng từng bạn trai, trong sáng thuần khiết.”
“Cậu cố ý đến đây chỉ để với mấy câu nhàm chán ?” Tư Độ ngẩng nhẹ cằm, giọng điệu rõ cảm xúc.
“Có lẽ là do ngốc, bao nhiêu năm qua, cho dù em biểu hiện thế nào, cũng chẳng cảm giác gì.” Thẩm Dục Lâu chỉnh tay áo, mỉm : “Em cũng trong lòng , sự nghiệp luôn lớn hơn tất cả. Đàn Tư Độ, Y tế Nhân Thụy là tâm huyết của , vì nó, thể từ bỏ bất cứ điều gì.”
Nói đến đây là quá đủ .
Tư Độ màn hình bàn, hình ảnh dừng ở cảnh thiếu nữ xách váy, hoảng loạn chạy khỏi phòng.
Thiếu nữ trong đoạn video , chính là “món quà” mà Thẩm Dục Lâu tặng cho .
Tư Độ thể dễ dàng để khác gài bẫy, thao túng ?
Nghĩ đến tấm chân tình của Khương Bảo Lê dành cho Thẩm Dục Lâu, Tư Độ chợt cảm thấy hứng thú. Nếu cô đưa đổi chác như thế, sẽ cảm giác gì?