Ghen.
...
Bất giác, ngoài cửa sổ trời sáng hẳn, khí mưa mang theo mùi đất nhè nhẹ.
Thẩm Dục Lâu bất ngờ đẩy bàn , chiếc ghế xoay bật mạnh về . Anh dậy, đến bên cửa sổ, cây hoè già ngoài .
Những hạt mưa còn đọng lá, tí tách, tí tách rơi xuống…
Bỗng nhiên, Thẩm Dục Lâu bật thành tiếng.
Đê vỡ ngàn dặm, chỉ từ một hang kiến nhỏ.
Chỉ cần trong lòng Tư Độ nảy sinh tình cảm và d.ụ.c vọng thì cũng như vết thương lở loét làn da con thú vô tri, vô giác.
Virus sẽ len lỏi mà ăn mòn m.á.u thịt, cho đến khi diệt vong.
Anh nhất định tận dụng cơ hội .
Hôm , Khương Bảo Lê tỉnh dậy, rửa mặt xong thì xách cặp sách xuống lầu.
Hiếm hoi , ba em nhà họ Thẩm đều thức dậy, trong phòng ăn dùng bữa sáng.
Dù cùng bố sinh , nhưng ngoại hình của ba em khác biệt.
Lông mày và đôi mắt của Thẩm Chân Chân và Thẩm Gia Thanh đều giống Quảng Lâm, lông mày rậm, mắt to, nhưng cách giữa hai mắt hẹp.
Còn Thẩm Dục Lâu mang đôi mắt phượng hẹp dài, cũng chính là dáng mắt mà trong miệng Quảng Lâm nhắc tới, đôi mắt yêu mị, tựa như hồ ly quyến rũ.
Từ xa, Thẩm Chân Chân trông thấy Khương Bảo Lê, lạnh giọng :
"Đi chỗ khác, đừng ảnh hưởng khẩu vị của tao."
Khương Bảo Lê bưng khay thức ăn, chuẩn nơi khác ăn sáng.
Thẩm Dục Lâu lên tiếng:
"Bé Lê, xuống."
Giọng điệu lệnh, cho phép phản kháng.
Thẩm Chân Chân tức tối, nhưng cũng tiện thêm, chỉ thể nghiến răng nghiến lợi nhai sandwich.
Khương Bảo Lê lặng lẽ xuống, Thẩm Gia Thanh mỉm với cô, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ.
Cậu còn bóc sẵn một quả trứng chim bồ câu, đặt đĩa của Khương Bảo Lê.
Cô cũng mỉm đáp , nhỏ giọng :
"Cảm ơn."
Thẩm Chân Chân mắng:
"Đồ sói con vong ơn bội nghĩa!"
Thẩm Gia Thanh lè lưỡi chọc cô , kết quả cô túm lấy tai, véo mạnh một cái.
"Á á á đau quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-59.html.]
"Em ghét chị, Thẩm Chân Chân!"
"Làm như ai ghét em nhỉ! Đồ sói con vong ơn bội nghĩa!"
Hai chị em lao đ.á.n.h .
Quảng Lâm thấy tiếng động bèn xuống lầu, chống nạnh quát:
"Hai đứa chỉ đấu đá nội bộ! Là chị em ruột đấy, còn cứ đấu tới đấu lui, để ngoài thừa nước đục thả câu thì chờ c.h.ế.t nhé!"
Dưới sự can ngăn của giúp việc, hai chị em mới chịu dừng "trận chiến".
Thẩm Dục Lâu liếc mắt hiệu cho Khương Bảo Lê, ý bảo cô ăn nhanh lên.
Khương Bảo Lê hiểu ý, hỏi:
"Anh Dục Lâu, hôm nay ?"
Mê Truyện Dịch
"Đến trường."
Không đợi Khương Bảo Lê đề nghị, Thẩm Dục Lâu luôn:
"Cùng nhé."
"Vâng!"
Cô nhanh chóng ăn sạch thức ăn trong khay, còn Thẩm Dục Lâu thì đưa ly sữa tới mặt cô, sợ cô nghẹn.
Ăn xong, Khương Bảo Lê theo Thẩm Dục Lâu ngoài, lên chiếc Bentley, hướng về học viện Hưu Đốn.
Trên đường , Thẩm Dục Lâu sách, còn Khương Bảo Lê lướt điện thoại, xem mấy video hài về thú cưng, âm lượng hạ thấp hết mức.
Một lúc , Khương Bảo Lê len lén liếc Thẩm Dục Lâu.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt , sáng sủa, mát lành như gió trăng, toát lên vẻ lạnh nhạt.
"Anh Dục Lâu..." Cô thăm dò gọi nhỏ một tiếng.
"Ừ." Anh ngẩng đầu.
"Thời gian ... sẽ ở trường suốt ?"
"Chắc , đến khi nghiệp."
Khương Bảo Lê mím môi, trong lòng chút vui mừng, như cô nhiều cơ hội gặp hơn.
Xuống xe, cô chào tạm biệt Thẩm Dục Lâu, hẹn giờ học sẽ đến tìm cùng ăn tối.
"Bé Lê." Anh gọi cô : "Chuyện tối qua, xin em."
"Anh, chẳng là quên ?"
"Chính tổn thương em, nên xin em."
"Ngửi mà, tối qua uống chút rượu." Khương Bảo Lê cố gắng biện hộ cho : "Hơn nữa, cũng là em ngoan, cãi với . Sau chúng đừng nhắc chuyện nữa, em để tâm ."
Thẩm Dục Lâu gật đầu một cái.
Khương Bảo Lê mỉm vẫy tay với , ngoài tìm một chiếc xe đạp công cộng, đạp đến tòa nhà nghệ thuật.