Dù  thì cô cũng sắp rời khỏi cảng đảo .
 
Những mối quan hệ vô bổ, càng ít càng .
 
Cô nhặt bóng lên, tiếp tục đ.á.n.h  tường.
 
Kiều Mộc Ân vốn   vui, thấy cô  lơ  càng tức.
 
Cô nghĩ  là ai mà dám tỏ thái độ với cô  chứ?
 
Tuy cô  tức tối trong lòng nhưng hình tượng  thể sụp đổ.
 
Kiều Mộc Ân lấy một cây vợt  giá, vung vài cái trong  trung  thờ ơ : "Thực   vẫn luôn thấy  áy náy, vì chuyện của Thư Hân Đồng mà khiến   tổn thương tâm lý nặng nề..."
 
"..."
 
Lại lôi chuyện cũ  ?
 
Khương Bảo Lê dùng khăn lông  cổ lau mồ hôi trán. Cô tung bóng lên, phát bóng, tưởng tượng đó là đầu của Kiều Mộc Ân mà đ.á.n.h mạnh hết sức:
 
"Rốt cuộc    cái gì?"
 
Thấy cô cuối cùng cũng phản ứng, Kiều Mộc Ân mỉm  tung quả bóng trong tay, đ.á.n.h sang phía Khương Bảo Lê: "Không  Thẩm Dục Lâu   với  , cái ngày  gặp chuyện, chẳng    gọi cho   ?"
 
Quả bóng nảy , bay xa.
 
Khương Bảo Lê  đón bóng, ngạc nhiên  cô .
 
Kiều Mộc Ân mặc váy tennis hồng trắng, môi hồng hào, đuôi mắt  cong, nụ   mặt  ngây thơ  khiêu khích. Cô  tiếp tục đ.á.n.h bóng sang.
 
Giọng điệu nhẹ bẫng: "Xin  nha, lúc đó   đang hẹn hò với  nên   máy . Nếu    máy thì  lẽ     bọn  sàm sỡ ..."
 
Trái tim Khương Bảo Lê lạnh ngắt.
 
Cô  ngờ, hôm đó Thẩm Dục Lâu   máy...  là vì đang hẹn hò với Kiều Mộc Ân!
 
Tốt lắm, Thẩm Dục Lâu...  ...
 
Vừa lợi dụng cô,  coi mạng sống cô như rơm rác!
 
Chút  ấm cuối cùng cô dành cho   cũng  Kiều Mộc Ân dập tắt  thương tiếc.
 
Khương Bảo Lê ngẩng đầu, lạnh lùng  Kiều Mộc Ân.
 
Cô  vẫn nở nụ  ngọt ngào, giơ vợt lên giả vờ quan tâm: "Ôi, Bảo Lê  thế? Sắc mặt khó coi như ,   vì lời    khiến  tổn thương ? Cậu...   về phòng nghỉ ngơi ?"
 
Khương Bảo Lê nhanh chóng che giấu sự u ám  mặt.
 
Kẻ địch  đ.á.n.h tới tận cửa, chạy trốn  bao giờ là phong cách của cô.
 
Bất ngờ, Khương Bảo Lê cũng nở nụ  với cô , giơ vợt lên: "Mộc Ân, chơi một ván ?"
 
"Chơi bóng?" Kiều Mộc Ân ngẩn , rõ ràng  ngờ cô  đề nghị .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-221.html.]
Cô  thận trọng : "   chơi."
 
Khương Bảo Lê vẫn tươi : "Không     đồ tennis đến đây  ? Không định chơi, chẳng lẽ là thấy  ở đây nên cố tình tới  chuyện?"
 
Góc tối tăm trong lòng  Khương Bảo Lê vạch trần, sắc mặt Kiều Mộc Ân  chút khó coi.
 
Cô  c.ắ.n răng, hừ một tiếng: "Chơi thì chơi, sợ gì!"
 
Kiều Mộc Ân cầm vợt sang bên  sân.
 
Mê Truyện Dịch
Khương Bảo Lê  đối diện, nhẹ nhàng tung bóng lên, cổ tay vung mạnh. Cây vợt xé gió phát  tiếng "Vút" trầm đục.
 
Quả bóng lao  như tên bắn.
 
Quả đầu tiên, Kiều Mộc Ân còn  kịp thấy rõ bóng .
 
"Bốp!" Bóng tennis đập  tường  lưng cô , bật   lăn  xa.
 
Kiều Mộc Ân căn bản   chơi tennis.
 
Năm hai đại học, cô  chỉ học sơ qua một chút, thấy chán nên bỏ luôn.
 
Tay cô  siết chặt vợt, lòng đầy bất mãn.
 
Khương Bảo Lê vẫn điềm nhiên phát bóng, đ.á.n.h bóng.
 
Động tác dứt khoát, uy lực, quả bóng lao thẳng về phía Kiều Mộc Ân.
 
Cô  cuống cuồng đỡ bóng nhưng chẳng thể trúng .
 
Động tác thì vụng về, vợt thì vung lộn xộn, bóng hoặc bay  ngoài, hoặc đập thẳng  lưới.
 
Dần dần, má cô  ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi.
 
Sắc mặt càng lúc càng khó coi.
 
Cô   đỡ  bóng của Khương Bảo Lê, mà Khương Bảo Lê  như đè đầu cưỡi cổ cô  mà đánh.
 
Càng  đỡ , lòng càng uất ức.
 
Cô  c.ắ.n chặt răng, tức đến run , nhưng chẳng  gì .
 
Rốt cuộc, trong thi đấu, yếu chính là tội.
 
Cô   đè ép  ngóc đầu lên , tức vô cùng!
 
… cô  đ.á.n.h  !
 
Cảm giác phẫn nộ xen lẫn bất lực , khó chịu  c.h.ế.t!
 
"Bốp!" Một quả bóng nữa bay tới.
 
Kiều Mộc Ân  kịp phản ứng thì bóng  đập thẳng  trán cô .