Thật khắc cốt ghi tâm.
Khương Bảo Lê cảm thấy Tư Độ chắc chắn học cái gì cũng nhanh. Dù gì cũng thông minh, khả năng phối hợp tay chân chắc chắn cũng tệ, còn thích bơi lội, thích bóng rổ, thường xuyên vận động.
Ấy thế mà một môn thể thao đơn giản như đạp xe , luyện hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chạy xiêu vẹo, còn dễ ngã.
Thật quá kỳ lạ.
Đây là thứ N cô giúp Tư Độ giữ yên xe đạp .
“Lạ thật đấy, chơi bóng rổ giỏi như thế, đến cả vận động viên chuyên nghiệp mà tới cũng hành cho bã, học xe đạp như mạng thế ?”
Tất nhiên, là mạng của cô.
Tư Độ chống một chân xuống đất, đặt tay tay lái, nhàn nhạt :
“Không giống .”
“Không giống chỗ nào chứ?”
Anh mặt về phía ánh hoàng hôn, khóe mắt nhướng lên, một cách đương nhiên:
“Bóng rổ là tự học, còn xe đạp… là em dạy.”
“Vậy nên, là do dạy gì hả!”
Khương Bảo Lê buông tay khỏi yên xe đạp, giận dỗi :
“Anh tự luyện ! Không dạy nữa!”
Tư Độ níu lấy vạt áo của cô.
Tuy dùng nhiều sức, nhưng vẫn giữ để cô .
“…Dạy thêm nữa .” Anh mỉm , giọng phần mè nheo và mặt dày.
Khương Bảo Lê bực , cúi giữ yên xe cho . Đột nhiên, thiếu niên khẽ lắc tay lái, cả lẫn xe nghiêng hẳn về phía cô.
Khương Bảo Lê vội vàng đỡ lấy lưng , giữ cho vững , lo lắng dặn dò:
“Anh giữ thăng bằng đấy.”
“Ừ.”
Từ đằng xa, quản gia Triệu nở nụ đầy mãn nguyện.
Ngọt c.h.ế.t mất thôi.
Chậc chậc chậc, ngày mai kết hôn là .
Lại luyện thêm hai mươi phút nữa, Tư Độ đầu với cô:
“Buông tay .”
“Vậy buông nhé.”
“Khoan , vẫn đừng buông thì hơn.”
Mê Truyện Dịch
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-140.html.]
Khương Bảo Lê suýt bật , bàn tay đang siết c.h.ặ.t t.a.y lái của , đến các khớp ngón tay cũng trắng bệch.
Không ngờ từng ai dạy xe đạp, thật khó tin.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy chút hứng thú với quá khứ của .
Lại luyện thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng Tư Độ cũng thể đạp xe vững vàng chạy vòng vòng trong sân.
Chú ch.ó chăn cừu Đức nhỏ cũng tung tăng chạy theo xe đạp, trông vô cùng vui vẻ.
Khương Bảo Lê mệt rã rời, dứt khoát chống hai tay luôn lên yên xe, để mặc cho Tư Độ chở hóng gió. Tiện thể, cô cũng sẵn sàng nhảy xuống bất cứ lúc nào để đỡ nếu mất thăng bằng.
Ánh hoàng hôn phủ lên làn da trắng lạnh của , khiến vành tai cũng ánh lên sắc đỏ.
Quản gia Triệu thật sự nhịn nữa, móc điện thoại chụp một tấm ảnh, gửi nhóm chat [Đội đặc nhiệm Sơn Nguyệt Lư]:
“Thật là tuyệt.”
“Ngọt c.h.ế.t mất! Có dám cho thêm tí đường nữa ?”
“Mai cưới luôn ! Lương tháng dùng tiền mừng hết!”
“Lần đầu thấy chủ thư giãn như .”
“Muốn quá…”
Tối đến, hai cùng nướng BBQ ngoài sân.
Họ dùng lửa trực tiếp, mà là bếp nướng thiết kế bằng đá cuội cầu kỳ.
Thịt nướng chín bằng cách dùng đá cuội nung đỏ tỏa nhiệt cao, gần như khói dầu.
Gan ngỗng, thịt cổ bò, càng cua hoàng đế, ba chỉ heo đen thượng hạng, tôm Bắc Cực… đều đầu bếp chuyên nghiệp bên cạnh nướng giúp, đó bày thịt chín lên đĩa.
Khương Bảo Lê đói sắp xỉu, vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Tư Độ thấy đầu bếp đó chướng mắt, bèn bảo ông lui xuống:
“Chỗ cần ông nữa.”
Đầu bếp lễ phép gật đầu, lặng lẽ rời .
Khương Bảo Lê chớp mắt đĩa thịt sống sơ chế sẵn.
Sao đuổi đầu bếp ?
Có nướng giùm tiện hơn ?
“Anh đuổi , ai nướng thịt đây?” Cô hỏi.
“Chẳng lẽ em tay?”
“ nướng . giúp giữ xe đạp suốt hai tiếng, tay mỏi nhừ luôn đây .” Khương Bảo Lê khua chân múa tay đầy phóng đại: “Đến nhấc lên cũng nổi nữa.”
Tư Độ tranh luận gì với cô, lặng lẽ cầm đĩa thịt sống, đặt từng miếng một lên bếp nướng.
Dầu b.ắ.n vài lên tay .
Cô thực sự hiểu nổi suy nghĩ của tên , cứ đuổi tự lấy, khổ thì chịu chắc?