Thấy con ch.ó càng lúc càng gần, Khương Bảo Lê liên tục lùi , nắm lấy cái xẻng gần đó…
Bỗng nhiên, nó bất ngờ lao vọt về phía cô. Quản gia hoảng sợ lao lên kéo dây xích giữ nó , nhưng giữ . Con ch.ó lao về phía , trực tiếp hất ngã quản gia giữa vườn hoa.
lúc nguy cấp, Tư Độ bước dài một bước, tay siết chặt cổ ch.ó săn, dùng sức mạnh cánh tay kéo nó lùi hơn một mét.
Khi buông tay, con ch.ó săn hung hãn lập tức ngoan ngoãn rạp xuống đất, dám phản kháng chút nào.
Cảm giác đau đớn trong dự đoán xảy xa, lúc Khương Bảo Lê mới mở mắt .
Cô thấy Tư Độ đang từ cao cúi đầu .
Con ch.ó ngoan ngoãn vẫy đuôi bên cạnh .
…
Quản gia thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn thể tin nổi.
Hiếm khi chủ mềm lòng như , ngờ tay cứu cô gái ?
cô gái ... thật thông minh!
Mà lúc , hề phòng , Khương Bảo Lê cầm xẻng, tức giận bước về phía trai đang bậc thang.
Chiếc xẻng kéo lê mặt đất phát tiếng kim loại ken két sắc lạnh.
Nhìn thấy sự giận dữ trong mắt cô gái, quản gia vội dậy định ngăn —
“Cô Khương!”
Tư Độ giơ ngón tay lên, hiệu dừng .
Khương Bảo Lê kéo lê xẻng, giận dữ bước đến mặt , ánh mắt đầy lửa giận thể kìm nén.
Tư Độ bình tĩnh cô, chờ hành động tiếp theo của cô…
ý định đập vỡ đầu bằng xẻng của Khương Bảo Lê chỉ kéo dài đến mười giây, cô từ bỏ.
Cô cần .
Vừa mới một vòng sinh tử, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đúng là quá ngu xuẩn.
Cô ném mạnh chiếc xẻng xuống mặt Tư Độ, nở nụ rạng rỡ và tươi tắn.
Khóe môi còn dính m.á.u khiến nụ của cô gợi cảm phong tình.
“Đàn Tư Độ, khiến vui ?”
Giọng mềm mại nhẹ nhàng như thấm xương cốt.
Tư Độ cô gái mặt chỉ trong mười giây ngắn ngủi, cảm xúc trong ánh mắt đổi liên tục, bất chợt cảm thấy… khá thú vị.
Mê Truyện Dịch
“Cũng .” Anh : “Cô thấy vui ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-11.html.]
“Được chơi trò chơi cùng đàn Tư Độ, thấy vui.”
Nghe Khương Bảo Lê , quản gia khỏi nghiêng kính nể.
Quả nhiên, chút biến thái thì thể thu hút thiếu gia biến thái nhà .
Tư Độ nghiêng đầu hỏi quản gia: “Ai để cái xẻng ở đó?”
“Chắc là vườn. Chiều nay đó dọn dẹp xong vườn hoa mà quên đem vật dụng về phòng vườn.” Quản gia lập tức nhận : “ nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình !”
“Không cần.” Tư Độ thản nhiên : “Ngày mai bảo gã cần đến nữa.”
Quản gia nuốt nước bọt.
Lúc , điện thoại của Tư Độ đổ chuông.
Anh xoay máy, nặng nề đáp mấy câu: “ đến ngay.”
Nói xong, về phòng đồ, dặn quản gia: “Gọi tài xế.”
Thấy chuẩn rời , Khương Bảo Lê lập tức đuổi theo —
“Đàn Tư Độ!”
“Giờ việc, cô về .”
“Nếu xóa đoạn video đó, sẽ hết!” Hôm nay Khương Bảo Lê nhất quyết ở đây, cô ôm chặt cột hành lang chạm khắc mà : “Anh xóa xong thì mới !”
Tư Độ dừng bước, ngước mắt cô một cái.
Áo quần cô ướt đẫm, ôm sát lấy hình gầy yếu mà nở nang, tóc ướt nhẹp, môi khẽ run rẩy.
Một vẻ nhếch nhác tàn tạ.
Tư thế ôm cột … chẳng hiểu chút đáng yêu.
“Không ?”
Tư Độ nhướng mày, sang dặn quản gia đang yên bên cạnh —
“Đưa cô tắm.”
Nói xong, để ý đến cô nữa, sải bước rời khỏi cửa.
Bóng lưng đen kịt biến mất trong màn mưa lất phất của đêm tối.
Quản gia đưa Khương Bảo Lê biệt thự.
Biệt thự giống như một tòa thành rộng lớn.
Từ phòng khách đến phòng ngủ qua một hành lang dài ngoằn ngoèo.
Trên hành lang gấp khúc treo nhiều tác phẩm hội họa, trong đó một bức “Phất Đạc Y” của Mạc Nại. Khương Bảo Lê nhớ rõ, trong thư phòng của Thẩm Đình Sơn cũng một bản . Ông thích tác phẩm của Mạc Nại, nhưng tiếc là vận may , sưu tập đều là bản , con bút tích gốc thì cực kỳ khó tìm.