Những lời mật ngọt ngày xưa giờ đây hóa thành những lưỡi d.a.o sắc lạnh, từng nhát, từng nhát xé nát trái tim cô, như đang điên cuồng réo rắt trong tâm trí cô rằng cô ngu ngốc và ngây thơ một cách mù quáng đến nhường nào, rằng tất cả hạnh phúc mà cô từng chỉ là những lời dối trá che đậy khéo léo một lớp mặt nạ.
Giờ đây, lớp mặt nạ tan vỡ , và hiện thực tàn nhẫn, trần trụi đang phơi bày ngay mắt cô.
Đối mặt với từng câu từng chữ đầy sát thương của Hạ Lâm, Mạc Tiểu Tiểu - giờ đây thấu bộ mặt thật của gã đàn ông - còn ngắm khuôn mặt mà đây, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến cô ngập tràn hạnh phúc.
Cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào nữa, lưng rời khỏi căn phòng . Cô sẽ bao giờ rơi thêm dù chỉ một giọt nước mắt vì gã đàn ông nữa.
Cô nghiến chặt răng, lưng bước ngoài, một lâu. Đứa bé trong chiếc xe đẩy bên cạnh chỉ mở to mắt tò mò ngó xung quanh, cũng chẳng quấy.
Khoảnh khắc thấy con, trái tim Mạc Tiểu Tiểu đau thắt . Đầu ngón tay cô khẽ chạm lên má con, đứa bé đột nhiên nheo mắt toe toét với .
Sống mũi Mạc Tiểu Tiểu bất chợt cay xè, cô vội rụt tay . Giá như chuyện thể ngược thời gian, từ đầu thì mấy.
Sau khi suốt gần nửa tiếng đồng hồ tại sở cảnh sát, cô mới lấy điện thoại , trực tiếp nhấn từng con bàn phím, dãy in hằn sâu trong tâm trí. Ngay khi cuộc gọi kết nối, một giọng quen thuộc vang lên...
"Alo, xin hỏi ai đấy ạ?"
"Alo?"
Giọng quen thuộc cất lên nhưng Mạc Tiểu Tiểu gì, im lặng một lúc lâu. Đầu dây bên cũng chìm im lặng đôi chút. Đột nhiên, giọng ở bên vang lên, thăm dò gọi: "Tiểu Tiểu?"
"Có Tiểu Tiểu ?" Giọng Mạc lập tức trở nên dồn dập, lo lắng: "Tiểu Tiểu?"
Gà Mái Leo Núi
"Tiểu Tiểu, con gì thế hả con?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-325.html.]
"Tiểu Tiểu, con đấy ?"
Hốc mắt Mạc Tiểu Tiểu chợt đỏ hoe, giọng cô nghẹn ứ nơi cổ họng. Cô đổi điện thoại từ lâu, ngờ bố vẫn nhận giọng .
Lúc , một giọng đàn ông trung niên khác cũng vọng tới từ đầu dây bên : "Tiểu Tiểu gọi về đấy ?"
Bố Mạc dường như thấy tiếng động từ phòng sách, liền bước .
"Hình như là Tiểu Tiểu nhưng con bé gì cả."
Bố Mạc nhận lấy điện thoại từ tay Mạc, giọng trung niên mang sự uy nghiêm vốn vang lên: "Tiểu Tiểu?"
Trong ký ức của Mạc Tiểu Tiểu, cuối cùng cô giọng là từ năm . Khi đó, cô nhất quyết đòi bỏ học để dưỡng thai, kết hôn với Hạ Lâm. bố cô khi tìm hiểu kỹ về Hạ Lâm kịch liệt phản đối, cho rằng điều kiện gia đình Hạ Lâm , bản cũng chẳng gì nổi bật, nhân phẩm vấn đề, là thích hợp để kết hôn. Khi , cô cho rằng trưởng thành, quyền tự quyết định cuộc đời . Sau khi để một bức thư, cô bỏ nhà theo Hạ Lâm.
Khi đó, bố Mạc thấy bức thư, trái ngược với vẻ hoảng hốt của Mạc, ông tỏ bình tĩnh đến lạ. Ông gọi cho cô, rằng cô tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của , cho dù những ngày tháng khổ cực đến cũng một gánh chịu.
Cũng bởi , Mạc Tiểu Tiểu đổi điện thoại, dám liên lạc với bố nữa.
Giờ phút , thấy giọng của bố , cô thể kìm nén cảm xúc nữa, òa nức nở: "Con xin , là con sai ... Con xin ..."
Bố Mạc ở đầu dây bên chững đôi chút, lẽ hiểu chuyện. Ông sang Mạc, một lúc mới trầm giọng : "Con đang ở , bố đến đón con về nhà."
Nửa tiếng , Mạc Tiểu Tiểu còn ngỡ như cô mất tất cả. Giờ đây, thấy hai từ "về nhà”, cô mới nhận thế giới của vẫn luôn ở phía lưng, cho dù cô xa đến , nó vẫn kiên nhẫn ở đó, chờ đợi cô.