Tiểu Trương do dự một lát, liếc Yến Tu Văn cất tiếng hỏi: "Vậy tại Phùng An khóa trong căn phòng đó, bà ?"
Bà viện trưởng lắc đầu: "Hỏi những mặt ở viện hôm đó, ai cả. Có lẽ là đứa bé tự chạy trong, khác để ý bên trong nên khóa then cửa chăng."
Ba Yến Tu Văn cơ bản tin lời .
Chưa kể Yến Thanh tận mắt chứng kiến ba đứa Tiểu Thành khóa then cửa, cái then đó họ kiểm tra, nếu thật sự khóa cửa với động tĩnh lớn như , Phùng An ở bên trong hề ? Khi Yến Tu Văn hỏi thêm, bà viện trưởng nhớ nhiều chuyện nữa, : " già , thật sự nhớ rõ. Hay là các vị thử hỏi khác xem , chắc họ sẽ nhớ rõ hơn."
Đứa cháu trai trong nhà chạy ùa gọi bà: “Bà ơi, cháu đói bụng !"
Ba họ cũng tiện nán lâu.
Trước khi , thấy dáng vẻ bà viện trưởng dắt tay cháu trai, Yến Thanh - nãy giờ vẫn im lặng - đột nhiên cất tiếng hỏi: "Tất cả trẻ em trong cô nhi viện, bà đều thuộc ạ?”
Bà viện trưởng dừng bước, đầu Yến Thanh: "Đương nhiên là thiết ."
"Đứa nào bà cũng thương yêu như chính cháu trai ?”
Bà viện trưởng : "Đương nhiên ."
"Mỗi đứa trẻ khi gửi đến, đều là đích đón và sắp xếp phòng ở. Lúc đông , chuyện ăn uống cũng đều do một tay chăm lo."
Tiểu Trương để ý thấy khi bà viện trưởng những điều , vẻ mặt bà hiện rõ sự hiền từ, giống như đang chìm đắm trong hồi ức về quá khứ.
Gà Mái Leo Núi
Có thể thấy, bà thật sự yêu quý những đứa trẻ đó, coi chúng như con cháu ruột thịt của .
Mãi cho đến khi Yến Tu Văn bất chợt hỏi một câu: "Nếu những đứa trẻ phạm sai lầm nghiêm trọng, bà sẽ dạy dỗ chúng thế nào?” Bà viện trưởng sững sờ, hồi lâu phản ứng .
"Nếu là cháu trai bà phạm thì ?"
Bà ba mặt, rõ ràng trả lời hai câu hỏi của Yến Tu Văn thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-242.html.]
Phản ứng của bà giống Lâm Tâm, vẫn khá bình tĩnh. Lúc , bà chậm rãi cất tiếng hỏi : "Các vị điều tra những gì ?"
Tiểu Trương lập tức mừng thầm trong lòng. Đối phương chịu chủ động hỏi, tức là phòng trong tâm còn sâu sắc nữa. Yến Thanh đây là dùng hình ảnh đứa trẻ để gợi ký ức của bà viện trưởng, khiến bà gỡ bỏ phòng tuyến kiên cố trong lòng.
Dù thế nào nữa, ba đứa trẻ cũng là do chính tay bà viện trưởng đón về. Nếu đối xử công bằng với tất cả bọn trẻ, thì chắc chắn bà cũng yêu quý và tình cảm đặc biệt với ba đứa bé .
Yến Tu Văn trầm giọng hỏi: "Năm đó, cô nhi viện rốt cuộc bao nhiêu đứa trẻ?"
Bà viện trưởng Yến Tu Văn, ánh mắt ngập ngừng. Đến tuổi , bà trải qua quá nhiều biến cố, và bà hiểu rõ hơn ai hết rằng, nếu gì đáng ngờ, những cảnh sát mặt sẽ tốn thời gian như , hỏi hỏi cùng một vấn đề.
Họ đang chờ đợi một sự thật phơi bày.
Mười bảy năm trôi qua, tất cả đều chờ đợi ngày . Họ cứ ngỡ thể chôn vùi đoạn ký ức đó, coi như từng chuyện gì xảy . việc chắc chắn sẽ để dấu vết. Giờ đây, hài cốt tìm thấy, còn che giấu thêm nữa thì ích gì?
Bà viện trưởng thở dài: "Là tám đứa."
Sau khi đút cho đứa cháu trai cái bánh bao, bốn xuống.
Bà viện trưởng chậm rãi kể: "Năm đó, khi Phùng An xảy chuyện, điều tra khắp viện nhưng ai chịu . Thật cũng đoán là do ba đứa trẻ nghịch ngợm, dẫn đầu là Tiểu Thành, nhốt con bé .
thấy Minh Thúy cũng truy cứu, nên cứ nghĩ việc sẽ cứ thế chìm xuống."
"Thế , hai tháng , lúc từ trạm y tế đón bọn trẻ về, ba đứa bé đó... c.h.ế.t ."
"Nằm ngay trong căn phòng kho ở sân , cửa khóa chặt..."
Giống hệt như cách Phùng An qua đời.
Bà viện trưởng cũ từ tốn kể chuyện của mười bảy năm về : "Chuyện đè nặng trong lòng suốt mười bảy năm qua."