Nghe  bảo đến bệnh viện đổi ca chăm bà, nó ngạc nhiên: “Em là đàn ông,  gì ? Chị đổi ca với    ? Với , bà    mà, mỗi ngày chị chỉ  mua ít đồ ăn,  gì mà mệt?”
 
  khách sáo: “Làm đàn ông thì ? Lấy tiền lương hưu của bà mỗi tháng 1.500 tệ mà    hổ? Tiền đó là do chị đóng bảo hiểm cho bà từ lúc bà 60 tuổi đến giờ, hơn mười năm. Em   đến thì trả  tiền.”
 
Nó lầm bầm  nhượng bộ: “Em    về , nghỉ lễ 1/5 em sẽ về  ca cho chị. Tính khí chị ngày nào cũng gắt như thế,  hiểu   rể chịu nổi.”
 
 chẳng thèm đôi co, cúp máy cái rụp.
 
Ngược , bà  em trai về thì nước mắt lưng tròng:
“Thằng bé hiếu thảo thế mà, Bà   , để nó về  vất vả.”
 
“Không   ảnh hưởng đến công việc . Nó chẳng  đang hẹn hò ? Lễ mà  ở bên bạn gái,  chuyện gì ?”
 
“Đợi khi em dâu cháu đến, Bà định đưa vòng tay và dây chuyền vàng cho nó  quà gặp mặt, liệu   ?”
 
Bà cứ  mãi,  thì nhớ đến  đầu tặng bà chiếc vòng tay vàng.
 
Bà giơ cánh tay lên, đùa với bà hàng xóm:
“Già  đeo cho vui, giữ hộ con cháu thôi,     cũng để  cho tụi nó.”
 
Lúc đó  đinh ninh là bà sẽ để  cho   kỷ niệm.
 
Không ngờ,   giữ  là nó,   .
 
Khi  từ phòng trọ mang cơm về, em trai   mặt ở phòng bệnh.
 
Trước mặt nó là vỏ chuối, vỏ quýt, chai sữa...
 
Bà thấy  liền sai: “Tiểu Linh, xuống mua ít snack, khoai tây chiên, xoài, nho, em cháu thích ăn.”
 
   gì, múc cháo như  ngày, chuẩn  đút cho bà.
 
Bà uống thuốc  đúng giờ,   trễ.
 
 bà  đầu  chỗ khác:
“Sao cháu bướng ? Em cháu từ xa về thăm, còn  ăn gì, kêu mua đồ ăn cũng  , đến bát cơm cũng  lấy, nhỡ đói thì ?”
 
   hình em trai cao hơn mét tám, nặng gần 100kg,  nhịn   nhạt.
 
Nó  khách sáo:
“Bà, cháu   què tay, sai chị  gì, nào, cùng ăn cháo.”
 
Nó ăn hết bát  đến bát khác, cả món rau xào nhạt   cũng ăn sạch.
 
Thấy cháo sắp hết,  giật : “Bà còn  ăn mà em ăn hết .”
 
Không ngờ bà lườm :
“Nó đang lớn, ăn vài bát cháo thì ? Bà già thế ,  còn tranh ăn với nó?”
 
Rồi bà bẻ miếng bánh bao khô hôm qua  ăn dở, nhét  miệng.
 
Cơm trưa của  và bà đều  bụng em trai.
 
Bà  nhai bánh khô  trách: “Lâu thế , Đại Hựu ăn xong , mà cháu vẫn  mua đồ ăn cho nó.”
 
 hít sâu, xoay  rời khỏi phòng bệnh.
 
Em trai còn gọi với: “Chị ơi, khoai tây chiên em chỉ ăn vị dưa leo nha, đừng mua nhầm!”
 
  ngoảnh , gọi taxi đến Haidilao, ăn một bữa lẩu thật ngon, định tối về với con gái thì bệnh viện gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bay-no-mang-ten-tinh-than-gia-dinh-nuoi-toi-muon-toi-hieu-thao-ca-doi/2.html.]
 
“Chuyện gì ? Không    ? Bà cô  uống thuốc đúng giờ, trễ hơn hai tiếng ,  nhà các  đang  gì?”
 
  bỏ mặc, nhưng  nhớ  cảnh tượng .
 
Năm 13 tuổi lên thành phố học, vì oán ba  gửi  về quê nên  chọn ở ký túc xá.
 
Bà đạp xe ba bánh đến thăm  nhiều .
 
Có  còn  quản lý ký túc nhầm là  nhặt rác.
 
Dù   nữa, bà cũng là  duy nhất cho  chút  ấm trong tuổi thơ khốn khó. Giờ bà bệnh,  tính toán  gì?
 
   bệnh viện.
 
Có lẽ bà cũng cảm thấy điều gì,  tay  trống  nhưng   gì thêm.
 
Em trai vội chữa cháy: “Chị, em   cách cho bà uống thuốc, suýt nữa trễ giờ.”
 
 hít sâu, bỏ qua khó chịu trong lòng, giúp bà uống thuốc,  đẩy bà  trị liệu oxy cao áp.
 
Những ngày ,  nấu nhiều cơm hơn. Bà luôn  em trai ăn xong mới yên tâm ăn phần .
 
 hết   đến  khác lườm mắt, hỏi bác sĩ khi nào  thể xuất viện.
 
Nghe  mùng 5 tháng 5  thể xuất viện,  mới như sống .
 
Hôm  thủ tục xuất viện, bà nắm tay  :
“Đại Hựu, những ngày qua chị cháu vất vả , thủ tục xuất viện giao cho cháu nhé.”
 
Thấy ánh mắt bà đầy yêu thương,  chợt thấy  nhỏ mọn.
 
Chẳng  là cái vòng vàng thôi ? Bà gặp cháu dâu tương lai, tặng quà  mắt là chuyện bình thường. Hơn nữa,   tặng , bà dùng  là quyền của bà.
 
Em trai xa xôi về chăm bà, bà cho ăn no thì  chứ? Dù là khách, bà cũng  đãi đàng hoàng.
 
  bà đeo kính lão xem video ngắn, lòng mềm , định  khi  tất bảo hiểm sẽ thuê  chăm bà một thời gian.
 
Ai ngờ, khi em trai đưa tiền bảo hiểm cho , bà ngăn :
“Em Cháu kiếm tiền vất vả, tiền  cháu đừng tranh.”
 
 
Em  gãi đầu: “Bà ơi, viện phí là chị trả, tiền  cháu cầm  ?”
 
Bà chẳng buồn :
“Con gái gả  ngoài là nước hắt , nó  lấy thì cũng mang về nhà chồng. cháu sắp lấy vợ, cần tiền đủ thứ, nếu nó  lòng, sẽ  tranh với cháu .”
 
Bà   chằm chằm: “cháu  xem, Tiểu Linh?”
 
 chẳng  gì, cầm tiền từ tay em trai bỏ  túi:
“Bà cũng  , cháu là  ngoài, chuyện trong ngoài nên rõ ràng.”
 
 cẩn thận cất tiền, mở máy tính, giật lấy đơn viện phí từ tay em trai, tính từng khoản:
 
“Lần nhập viện ,  bảo hiểm còn  12.000. Tiền thuê phòng 300, nấu nướng lặt vặt 3.000; chăm bà 15 ngày, mỗi ngày 300,  tính lễ 1/5 là 3.000; tổng cộng 18.300. Tiền mặt  chuyển khoản?”
 
Em trai  tin nổi: “Bà nuôi chị lớn, chăm bà   là điều nên  ? Chị còn tính tiền  ?”
 
Bà ôm n.g.ự.c gọi điện cho ba: “Loạn , đều loạn cả!  nuôi cháu gái  nổi, sắp  viện còn đòi tiền ! Để  c.h.ế.t ở bệnh viện còn hơn.”