Bầu Trời Của Anh, Mùa Hạ Của Em - Chương 7 – Giữa lễ hội và lặng im

Cập nhật lúc: 2025-11-02 11:36:10
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lễ hội Seika chính thức bắt đầu.

Sân trường rực sáng trong hàng ngàn dải đèn treo, mùi bánh nướng và tiếng nhạc hòa lẫn , náo nhiệt đến mức khó tin đây từng là nơi hai im lặng bước qua suốt cả tuần.

Nguyễn Tô Ny quầy câu lạc bộ văn học, mặc chiếc váy trắng giản dị.

Trên bàn là những quyển sổ tay handmade, trang trí bằng hoa khô và bìa giấy màu.

Cô mỉm khi bạn cùng lớp khen gian hàng xinh, nhưng trong lòng trống rỗng.

Từ xa, Thiên Dực đang ở gian âm nhạc, áo sơ mi đen xắn tay, cầm đàn guitar.

Mỗi khi , ánh đèn phản chiếu lên đôi mắt trong veo, khiến ít dừng .

Chỉ riêng Tô Ny, cô cố tình ngẩng đầu.

“Ny, hôm nay sân khấu phụ phần giới thiệu nha!” – bạn trong câu lạc bộ hớt hải chạy tới.

“Tớ á?”

“Ừ, chị chủ nhiệm bận , chỉ còn thơ thôi.”

khựng.

Đọc thơ — hàng trăm .

Và tệ nhất, trong đám đông đó thể Thiên Dực.

Buổi tối, khi lễ hội đạt đến cao trào, sân khấu chính sáng rực.

Giọng MC vang lên:

“Tiếp theo là tiết mục đến từ câu lạc bộ Văn học – một bài thơ ngắn do thành viên Nguyễn Tô Ny thể hiện.”

Tiếng vỗ tay vang lên.

Tô Ny bước , tim đập nhanh đến mức nghẹt thở.

Dưới ánh đèn, cô thấy rõ bóng quen thuộc ở hàng đầu — Lý Thiên Dực, ánh mắt rời khỏi cô.

Cô hít sâu, mở tờ giấy trong tay, bắt đầu :

“Nếu một ngày, chúng chẳng còn vô tình chạm mắt,

Xin đừng quên, từng phía , lặng lẽ .”

“Nếu ai đó hỏi, liệu từng thích

sẽ chỉ mỉm , vì câu trả lời tan trong mưa hôm .”

Giọng cô run nhẹ, nhưng từng chữ rơi xuống như chạm đến ai đó giữa đám đông.

Khi kết thúc, cả sân trường vỗ tay.

Cô cúi đầu thật thấp — dám về hướng đó nữa.

Sau tiết mục, Tô Ny lặng lẽ rời sân khấu, bước hành lang vắng tòa nhà thể chất.

moclan13

Tiếng pháo giấy từ sân vang vọng , hòa cùng gió đêm lạnh.

định thì giọng quen thuộc.

“Cậu lắm.”

Thiên Dực đó, tay vẫn cầm cây đàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bau-troi-cua-anh-mua-ha-cua-em/chuong-7-giua-le-hoi-va-lang-im.html.]

Ánh sáng hắt từ phía khiến khuôn mặt nửa sáng nửa tối.

“Cậu ?”

“Tất nhiên. Câu cuối giống lời tạm biệt.”

Tô Ny mím môi, cúi đầu.

“Tớ… chỉ thơ thôi.”

“Thơ dối .” – Dực bước gần – “Và cũng dối , Nguyễn Tô Ny.”

kịp phản ứng thì Liễu Nhiên xuất hiện từ hành lang bên cạnh, giọng nhẹ nhàng:

“Dực, ở đây ? tìm nãy giờ…”

Cậu .

“Nhiên, hỏi thật — hôm đó, gì với Ny?”

?” – Nhiên cứng – “ chỉ… quan tâm thôi.”

“Quan tâm kiểu dối hả?” – ánh mắt Dực sắc lạnh – “ Hạ Nghi , hôm đó chính bảo với Ny là đang hẹn hò.”

Không khí lặng .

Gương mặt Liễu Nhiên thoáng biến sắc.

“Cậu… tin lời khác hơn ?”

tin ánh mắt cô .” – Dực đáp, giọng trầm. – “Thứ ánh mắt chỉ xuất hiện khi ai đó tổn thương vì niềm tin sai lầm.”

Liễu Nhiên khẩy, bỏ .

Chỉ còn hai giữa hành lang đêm.

Tô Ny xuống, giọng nghẹn ngào:

“Cậu… hết ?”

“Ừ.” – Dực gật đầu – “Và thấy ngốc thật, vì tin rằng tránh .”

“Tớ… chỉ rắc rối.”

“Cậu đúng là rắc rối thật.” – khẽ , dịu giọng – “ từng thấy điều gì đáng giữ hơn một rắc rối như .”

Cô ngẩng lên, bắt gặp nụ còn giận dữ, chỉ còn ấm áp như ánh đèn vàng hắt xuống từ xa.

Giữa tiếng nhạc lễ hội vang vọng, Thiên Dực khẽ chìa tay :

“Đi thôi. Lễ hội vẫn kết thúc mà.”

Tô Ny ngập ngừng, đặt tay tay .

Lần đầu tiên nhiều ngày, cô cảm nhận ấm thật.

Trên sân, pháo hoa b.ắ.n lên trời.

Mọi reo hò.

Còn hai – chỉ lặng im , ánh sáng rực rỡ phản chiếu trong mắt.

“Cậu còn thơ ?” – Dực hỏi.

“Có chứ. …” – cô mỉm – “sẽ buồn như nữa.”

“Tốt.” – đáp – “Vì vẫn .”

Loading...