Sáng thứ Hai.
Trường XX ngập trong nắng vàng tươi, trời trong như gương, những cánh đào cuối mùa vẫn còn lác đác rơi lối .
Nguyễn Tô Ny đến lớp sớm như thường lệ. Cô bên cửa sổ, mở cuốn “Tâm lý học hiện đại”, tay cầm bút đ.á.n.h dấu từng dòng. Không gian yên tĩnh đến mức rõ tiếng gió luồn qua rèm.
moclan13
Bỗng một giọng quen thuộc vang lên:
“Học bá, sáng nay quên gì ?”
Cô ngẩng lên. Lý Thiên Dực đó, đồng phục xắn tay, áo khoác hờ vai, nụ nhẹ khiến ánh sáng ngoài cửa như chao nghiêng.
“Không. quên như ai đó.”
“Vậy là hôm nay cớ che ô cho .” – khẽ thở dài, nhưng ánh mắt chứa ý .
“Cậu trời mưa mãi chắc?”
“Nếu mưa đồng nghĩa cùng thì… cũng chẳng phiền.”
Cô khựng , sang ngoài cửa sổ, tránh ánh .
“Cậu chuyện kiểu … dễ khiến khác hiểu lầm đấy.”
“Thế hiểu lầm ?”
“ thời gian để hiểu lầm.”
Câu trả lời của Tô Ny Thiên Dực bật . Cậu xuống bàn bên cạnh, chống cằm, cô sách.
Một lúc lâu, mới khẽ:
“Cậu thật sự thấy mệt khi lúc nào cũng giữ cách ?”
“Khoảng cách khiến an .” – cô đáp gọn, mắt vẫn dán trang giấy.
“ nó cũng khiến khác dám gần .”
Câu khiến tay cô khựng . Một tia cảm xúc thoáng qua trong ánh mắt, biến mất nhanh như cơn gió.
Giờ chơi, sân trường đông hơn khi. Học sinh tụ tập quanh bảng tin – nơi công bố kết quả cuộc thi học thuật.
Tên Nguyễn Tô Ny vẫn ở đầu bảng, như . Bên là hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ xen chút ghen tị.
“Đứng nhất nữa , Tô Ny giỏi thật.”
“Con gái gì xinh học giỏi…”
“Nghe cô còn giáo viên Nhật đặc biệt đề cử du học luôn đấy.”
Giữa đám đông , một cô gái tóc xoăn nhẹ, đeo khuyên tai nhỏ – Liễu Nhiên – khẽ mỉm , ánh mắt rõ là ngưỡng mộ tính toán.
Cô tiến gần Tô Ny, giọng ngọt ngào:
“Chúc mừng nha, Tô Ny. Lại nhất nữa , sắp theo kịp luôn.”
“Cảm ơn.” – Tô Ny đáp nhẹ, lễ phép như thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bau-troi-cua-anh-mua-ha-cua-em/chuong-3-khoang-cach-cua-hai-nhip-tim.html.]
“À, Dực cũng hạng khá cao đấy.” – Liễu Nhiên liếc qua Thiên Dực, , ý nhị – “Hai giỏi đều, hợp ghê ha?”
Thiên Dực chỉ nhạt, đáp.
Còn Tô Ny khẽ cau mày, ánh mắt vẫn điềm tĩnh nhưng giọng cô thấp hơn:
“Đừng linh tinh, Liễu Nhiên.”
“Ơ kìa, chỉ đùa thôi mà.” – Nhiên nhún vai, môi vẫn nở nụ duyên, nhưng ánh mắt thoáng qua một tia sắc lạnh mà ai kịp nhận .
Buổi chiều, trời bất ngờ chuyển gió.
Khi tan học, Tô Ny hàng đào, tay ôm sách, lá bay. Ánh hoàng hôn rải vàng vai áo, mảnh mai và tĩnh lặng.
Thiên Dực từ phía bước đến, gì, chỉ song song bên cô.
Một đoạn đường dài, chẳng ai mở lời. Tiếng gió lẫn với tiếng bước chân thật dịu.
“Hôm nay gì ?” – cô hỏi .
“Cậu ?”
“Nếu là mấy câu trêu chọc thì thôi.”
“Không. Lần nghiêm túc.” – Cậu dừng , ánh mắt dịu – “Cậu luôn cố gắng nhiều quá, bao giờ tự hỏi bản gì ?”
Tô Ny ngạc nhiên.
“ sống đúng trách nhiệm. Với gia đình, với bản .”
“Thế còn hạnh phúc của ?”
Cô im lặng.
Một cơn gió thổi qua, cánh hoa rơi tóc cô. Thiên Dực đưa tay gỡ nhẹ, động tác tự nhiên đến mức cả hai đều rõ nhịp tim .
“Hạnh phúc…” – cô khẽ – “đối với chỉ là yên .”
“Còn ,” – Dực đáp – “là khi thấy ai đó mỉm vì .”
Tô Ny , tránh ánh . Trong ánh chiều, gò má cô hồng lên nhạt nhòa.
Tối đến, tin nhắn từ lạ bất ngờ xuất hiện điện thoại Tô Ny:
“Học bá , như nên giữ cách với Dực thì hơn. Có những thứ hợp .”
Không ghi tên, hình đại diện.
Cô màn hình vài giây, khóa máy. trong lòng chút gợn.
Ở cùng thời điểm đó, tại ban công ký túc, Thiên Dực đang cầm ly nước, mắt hướng về tòa nhà nữ sinh phía xa.
Cậu nhớ câu ban sáng của cô: “Khoảng cách khiến an .”
Cậu khẽ – nụ chút bất lực, chút dịu dàng:
“Nếu phá vỡ cách đó… thì ?”
Bầu trời đêm thành phố Y rực rỡ đèn vàng. Ở một nơi nào đó, hai đang nghĩ về — nhưng chẳng ai rằng, giữa họ, một “cơn gió khác” đang bắt đầu nổi lên.