Sau ngày hôm đó, Lý Thiên Dực phát hiện một điều:
Nếu buổi sáng thấy bóng dáng Nguyễn Tô Ny bước qua hàng đào, cả ngày sẽ thấy khó chịu đến lạ.
Cậu vốn chẳng kiểu để ý ai. dạo , tần suất đồng hồ mỗi sáng cứ tăng lên theo bước chân cô tiến lớp.
“Đại ca học đường” Seika, từng đồn là chẳng bao giờ quan tâm thứ gì — giờ lén một cô gái đang cẩn thận gấp góc vở.
“Lý Thiên Dực, gì ?” – bạn bên cạnh hỏi nhỏ.
“Không gì.” – Dực đáp gọn, nhưng khóe môi vẫn cong lên.
—
Giờ thể d.ụ.c buổi chiều, nắng rải vàng khắp sân. Cả lớp chia đội đá bóng, chỉ riêng Tô Ny ở khán đài, tay cầm cuốn sổ nhỏ.
moclan13
“Không tham gia ?” – Thiên Dực ngang, cầm chai nước, hỏi.
“ giỏi mấy trò vận động.” – cô đáp, mắt vẫn dán trang giấy.
“Thế thì học bá cũng điểm yếu nhỉ.”
“Tất nhiên.” – cô ngẩng lên, khẽ – “Ai mà hảo .”
Thiên Dực chống tay lên ghế, cúi xuống gần cô, giọng trầm thấp:
“Vậy cho thấy thêm vài điểm yếu của ?”
Cô khựng , ngước lên, thấy cách giữa hai gần đến mức thể rõ nhịp thở.
Trong một thoáng, ánh mắt ánh lên sắc nắng – ấm và chân thật.
“Cậu đang trêu ?” – cô hỏi, giọng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Không.” – đáp, mắt rời cô – “ chỉ hiểu mà đang để ý thôi.”
Câu nhẹ như gió, nhưng tim cô lỡ một nhịp.
Tô Ny trả lời, chỉ , giả vờ ghi chép gì đó.
Thiên Dực khẽ , xoay trở sân, nhỏ đủ để cô :
“Đừng ghi nhiều quá, nhớ đá bóng chút nhé.”
—
Chiều muộn. Mưa bất chợt.
Sân trường ướt đẫm, học sinh túa khỏi lớp, vội vã che đầu chạy .
Tô Ny bên hành lang, màn mưa dày đặc. Cô mang ô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bau-troi-cua-anh-mua-ha-cua-em/chuong-2-nang-trong-tim-nguoi-khac.html.]
Cũng chẳng định gọi xe.
“Lại quên nữa ?” – giọng Thiên Dực vang lên phía .
Cô , thấy đang cầm chiếc ô đen, áo sơ mi xắn tay, tóc ướt vài sợi.
“Cậu gì ở đây?” – cô hỏi.
“Đợi.”
“Đợi ai?”
“Đợi .” – Cậu nghiêng đầu, đưa ô – “Đi cùng . Trời mưa .”
Tô Ny chần chừ vài giây, khẽ gật đầu. Họ cùng bước một chiếc ô.
Tiếng mưa rơi lộp độp tán dù, xen lẫn mùi cỏ ẩm và hương nước hoa nhè nhẹ của Thiên Dực.
Khoảng cách giữa họ gần đến mức vai chạm vai, nhưng chẳng ai thêm gì.
Tận đến khi cổng, cô mới khẽ :
“Cảm ơn vì ô.”
“Không gì.” – Cậu – “ nếu mai trời mưa, nhớ quên ô nữa nhé.”
“Để gì?”
“Để lý do che cho nữa.”
Câu khiến gò má cô nóng lên, còn chỉ nhẹ – nụ hề nghịch ngợm, mà là một chút gì đó thật lòng, lặng lẽ.
—
Tối hôm đó, Tô Ny về nhà, mở quyển sổ nhỏ vẫn luôn đặt bàn học.
Ở trang mới, cô vội vài dòng:
“Hôm nay, đầu tiên đợi mưa.”
“Không hiểu … cảm giác thật lạ.”
Bên ngoài cửa sổ, trời bắt đầu mưa.
Và ở tầng ba ký túc xá nam, Thiên Dực cũng đang giường, tai bật khẽ một bài hát.
Cậu khẽ thì thầm, như với chính :
“Nguyễn Tô Ny, mùa hạ , chỉ từ xa nữa.”
Ngoài , gió lùa qua tán cây, mang theo mùi mưa và hương đào.
Một câu chuyện lặng lẽ bắt đầu — như cách một tìm thấy lý do để đến trường mỗi sáng.