Một lúc , WeChat của Hoắc Cảnh Nghiên mới nhận lời mời kết bạn.
Chắc hẳn Đàn Mộc Phong kiểm tra điện thoại của để xác nhận danh tính.
Sau khi chấp nhận kết bạn, Đàn Mộc Phong liền gửi qua hai tấm ảnh.
Tấm thẻ gỗ đàn hương một mặt khắc hai chữ “Mộc Phong “, mặt còn khắc hình một đứa bé sơ sinh trong tã.
Hoắc Cảnh Nghiên cầm tấm thẻ trong tay lên so sánh, xác định chúng giống hệt .
Nhìn tuổi của Đàn Linh Âm, cô chắc hẳn là cháu gái của nhà họ Đàn. nếu cháu gái nhà họ Đàn thất lạc, tại chút tin tức nào lọt ngoài?
Hoắc Cảnh Nghiên đánh liều hỏi: [Mộc Phong, mười tám năm nhà thất lạc một bé gái sơ sinh ?]
Đàn Mộc Phong đang uống nước thì thấy tin nhắn , lập tức ho sặc sụa.
[Đàn Mộc Phong: Sao ? Chuyện vẫn luôn giấu kín ]
[Hoắc Cảnh Nghiên: [Ảnh] Tấm thẻ hẳn là do chính tay ông nội điêu khắc. gặp cô ]
Đàn Mộc Phong dán chặt mắt tấm ảnh, hai chữ “Linh Âm “ tấm thẻ gỗ, hốc mắt đỏ hoe trong chớp mắt.
Sống mũi cay xè, nước mắt cứ thế kìm mà tuôn rơi.
Ngón tay run rẩy gõ một dòng chữ: [ về nước ngay đây, nhất định giữ cô !]
[Hoắc Cảnh Nghiên: Cô đang ở nhà , chạy ]""
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-95.html.]
""[Đàn Mộc Phong: Anh Hoắc, phiền đưa cô về nhà họ Đàn . sẽ đặt vé máy bay về nước ngay lập tức!]
Hoắc Cảnh Nghiên trả lời một chữ “Được” cất điện thoại, ngón tay bất giác mân mê tấm thẻ bài bằng gỗ đàn, lòng cũng dấy lên một nỗi hồi hộp khó tả.
Lỡ như , chắc hẳn cô sẽ thất vọng lắm.
Sau khi gọi cho trợ lý Lý Hành lên sắp xếp các văn kiện còn , Hoắc Cảnh Nghiên mới rời văn phòng xuống lầu.
Chẳng bao lâu , Đàn Linh Âm cũng chuẩn xong và bước xuống.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng tinh khôi, thiết kế chiết eo tôn lên vóc dáng mảnh mai. Cổ áo búp bê trông xinh xắn ngoan ngoãn, mái tóc cũng chải chuốt cẩn thận, điểm thêm chiếc kẹp tóc ngọc trai thanh lịch. Rõ ràng là cô sửa soạn kỹ lưỡng hơn hẳn ngày thường.
“Anh Hoắc, nhanh tìm cha ruột của ? “ Cô vội vã chạy tới mặt Hoắc Cảnh Nghiên, đôi mắt hồ ly ánh lên vẻ mong chờ và phấn khích.
Bị ánh của cô cho mất tự nhiên, Hoắc Cảnh Nghiên khẽ dời mắt: “Ừm, nhưng vẫn chắc chắn, cứ đưa cô qua đó xem . “
Anh đưa tấm thẻ bài bằng gỗ đàn cho cô: “Cầm lấy . “
Đàn Linh Âm nhận lấy đeo ngay cổ: “Đi nhanh thôi, đợi nữa ! “
Đứng trong con ngõ nhỏ lát đá xanh, Đàn Linh Âm ngước cánh cổng cổ kính, uy nghiêm mắt. Chỉ riêng đôi sư tử đá gác cổng cũng đủ khiến choáng ngợp, toát lên vẻ quyền thế và địa vị vững chãi.
Cánh cổng lớn sơn son đỏ hằn lên thở của lịch sử và năm tháng. Cô ngẩng đầu lên, thấy tấm biển đề hai chữ “Đàn Phủ “. Nét chữ rồng bay phượng múa, phóng khoáng mà uy lực, ẩn chứa khí thế đế vương.
Cô chút chắc chắn, sang Hoắc Cảnh Nghiên bên cạnh: “Anh Hoắc, chắc là ở đây ? “
“Không chắc. “ Hoắc Cảnh Nghiên đáp thẳng thừng.
Thấy định tiến lên gõ cửa, Đàn Linh Âm vội níu lấy vạt áo : “Anh Hoắc, là… thử tìm xem? Gia đình trông hề tầm thường chút nào. “