“Thật ạ? Vậy mau nhớ ! “ Đàn Linh Âm kích động nắm lấy cánh tay , đôi mắt hồ ly xinh mở to, con ngươi trong veo lấp lánh đầy mong đợi.
Hoắc Cảnh Nghiên cúi xuống bàn tay nhỏ nhắn của cô đang bám lấy , ngước lên cô. Đôi mắt hồ ly sáng rực cùng hàng mi dài cong vút ánh lên niềm vui sướng thể che giấu.
Yết hầu khẽ trượt. Anh cô, cất giọng trầm ấm: “Tạm thời cứ để thứ ở chỗ , sẽ cho tra cứu ngay lập tức. “
Đàn Linh Âm gật đầu lia lịa: “Cảm ơn Hoắc ! Anh đúng là ! “
Hoắc Cảnh Nghiên khẽ nhướng mày, đôi môi mỏng cong lên thành một nụ nhẹ.
Lại phát thẻ .
Đàn Linh Âm vỗ nhẹ lên vai : “Vậy phiền nhé, về phòng đây. “
Hoắc Cảnh Nghiên khẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô rời .
Tà váy lướt qua mắt , vẽ nên một đường cong tuyệt . Phía đôi chân thon dài, trắng nõn là vòng hông tròn trịa, căng đầy, và thu ở vòng eo thon thả tưởng chừng thể ôm trọn trong một vòng tay.
Anh nuốt khan, ánh mắt sâu thẳm bỗng trở nên nóng rực.
Vừa , chợt xúc động siết chặt vòng eo nhỏ nhắn .
Nhắm mắt , cố gắng trấn tĩnh mở , tập trung tấm thẻ gỗ đàn hương trong tay, đó dùng điện thoại chụp một tấm ảnh.
Anh gửi bức ảnh qua WeChat cho một bạn: “Ảnh】Tra giúp xem thứ là của nhà nào ở thủ đô.
Đợi mãi thấy trả lời, Hoắc Cảnh Nghiên bèn gọi thẳng.
Dung Diễn đang ngủ say thì đánh thức, tên gọi màn hình, lập tức tỉnh như sáo: “Cảnh Nghiên, mà gọi cho á? Mặt trời mọc ở đằng Tây chắc! “
Anh nhớ Hoắc Cảnh Nghiên ghét cay ghét đắng việc gọi điện, đặc biệt là gọi video, đến cả nhắn tin cũng kiệm lời như vàng.
“Xem WeChat . “ Hoắc Cảnh Nghiên đúng ba chữ cúp máy.
Dung Diễn vội vàng mở WeChat, bấm tấm ảnh xem xét kỹ lưỡng.
“Ủa, đây chẳng là tấm bùa bình an mà ông cụ nhà họ Đàn khắc cho trẻ con mới sinh ? “
Anh lập tức gõ một dòng chữ gửi qua: [Đây là đồ do ông cụ nhà họ Đàn điêu khắc. Cậu hỏi cái gì?]
[Hoắc Cảnh Nghiên: Ông cụ Đàn nào?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-94.html.]
[Dung Diễn: Còn thể là ông cụ Đàn nào nữa, chính là vị sống chân tường thành cổ của thủ đô ! Cái nhà họ Đàn quan hệ thiết mấy đời với nhà chúng đó!]
Ngón tay đang cầm điện thoại của Hoắc Cảnh Nghiên bất giác siết chặt. Nhà họ Đàn quan hệ thiết với nhà họ Hoắc, quả thực chút ấn tượng.
Lúc nhỏ cũng từng đến đó vài , nhưng từ khi du học về tiếp quản sản nghiệp của Hoắc gia, qua với nhà họ Đàn từ lâu .
Tuy nhiên, cũng phong thanh rằng nhà họ Đàn mấy năm gần đây gặp chút chuyện, còn như xưa.
nhà họ Đàn ai đến tìm giúp đỡ, nên cũng can dự .
Hoắc Cảnh Nghiên cảm thấy cần xác nhận một nữa, gõ chữ hỏi: [Cậu chắc chứ? Chuyện quan trọng ]
Việc thể khiến Hoắc Cảnh Nghiên thốt lên “ quan trọng “ thì xem đúng là nghiêm trọng thật.
Dung Diễn vội vàng tìm một tấm ảnh chụp chung gửi qua: [Cậu thằng nhóc ngoài cùng bên trái , cổ nó chẳng đang đeo tấm thẻ ?]
Đó là một tấm ảnh chụp chung của mấy đứa trẻ. Trong ảnh, Hoắc Cảnh Nghiên cũng chỉ mới bảy tuổi.
Cậu bé ngoài cùng bên trái là Đàn Mộc Phong, cháu đích tôn của nhà họ Đàn.
Bức ảnh tuy mờ, nhưng vẫn lờ mờ nhận tấm thẻ gỗ cổ giống với tấm thẻ của Đàn Linh Âm.
Hoắc Cảnh Nghiên thấy cần xác thực ngay.
Anh gọi cho Lý Hành: “Lý Hành, tra giúp điện thoại của Đàn Mộc Phong nhà họ Đàn, càng nhanh càng . “
Không lâu , Lý Hành gửi tới một dãy .
Hoắc Cảnh Nghiên và Đàn Mộc Phong lâu liên lạc. Nhắc đến bức ảnh , đó chính là tấm ảnh chụp chung cuối cùng của và mấy bạn chơi chung trong các gia tộc thiết khi nước ngoài.
Anh bấm gọi cho Đàn Mộc Phong, chuông reo vài tiếng mới bắt máy.
Giọng chút khàn khàn của Đàn Mộc Phong truyền đến: “Alo, ai ? “
“Mộc Phong, là , Hoắc Cảnh Nghiên đây. “
“Ra là Hoắc gia chủ, chuyện gì ? “ Đàn Mộc Phong hắng giọng, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Hoắc Cảnh Nghiên hỏi thẳng: “ nhớ một tấm thẻ bằng gỗ đàn hương, là ông nội tặng cho đúng ? Có thể kết bạn WeChat gửi cho xem ? “
Đàn Mộc Phong hỏi lý do, chỉ đáp gọn một tiếng: “Được. “