Đàn Hoành Chính lạnh lùng buông một câu: “Ngày mai chúng thủ tục ly hôn. “
Ông thật sự chịu hết nổi hai con , thoát khỏi họ càng sớm càng !
Liễu Vân điếng , hét lên: “Ông điên ? Ông ly hôn với ? “
Đàn Hoành Chính chán ghét bà: “Phải! Sáng mai ngay! “
Hai mắt Liễu Vân đỏ ngầu, thể tin nổi đàn ông mà bà đánh cược cả tuổi xuân để lấy, giờ đây nhẫn tâm vứt bỏ bà.
Đàn Hoành Chính tay trắng nên sự nghiệp. Năm đó, chính bà mang theo của hồi môn hậu hĩnh gả cho ông , nhà đẻ sa sút, may sự nghiệp của Đàn Hoành Chính chút khởi sắc, bà liền dốc hết tài sản cha để , một lòng một giúp đỡ ông .
Vậy mà bây giờ, bà còn kịp chê bai công ty ông phá sản, ông đòi ly hôn với bà?
“Ông mơ ! tuyệt đối ly hôn! “ Liễu Vân lý do để nghi ngờ Đàn Hoành Chính lén tẩu tán tài sản, chỉ chờ ngày gầy dựng sự nghiệp.
Trong đó cả của hồi môn của bà, ông đừng hòng mang cho con đàn bà khác!
Đàn Hoành Chính vung tay giáng cho bà một cái tát trời giáng: “Không cũng ! Vận may của lão tử đều con chổi mày sinh phá cho sạch bách ! “
“Ông thì vận may quái gì? Nếu của hồi môn của thì ông lấy gì mà khởi nghiệp! “ Liễu Vân điên cuồng lao cấu xé ông .
Mưa như trút nước, hai vật lộn ngã nhào xuống đất, giằng co quyết liệt trong vũng nước bùn lầy lội.
Đàn Nhã Nguyệt cạnh sợ hãi gào lên: “Hai đừng đánh nữa! Con xin hai đừng đánh nữa mà! “
lúc , một con ch.ó hoang từ chạy tới, lao thẳng về phía hai đang vật lộn mặt đất.
Đàn Nhã Nguyệt sợ đến mức lùi vội về , hét lên thất thanh.
Đàn Hoành Chính đột ngột buông Liễu Vân , dùng hết sức đẩy mạnh bà về phía con chó.
Con chó hoang lẽ tiếng ồn ào thu hút nên mới đến xem, nào ngờ bất ngờ cơ thể Liễu Vân đè lên, nó hoảng sợ há ngoác mồm cắn tới.
Liễu Vân càng sợ hãi tột độ, la hét ngừng, hai tay vung loạn xạ để đánh con chó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-91.html.]
Con chó như phát điên, điên cuồng cắn xé khiến bà m.á.u me đầm đìa.
“A… cứu ! Cứu với… “
Liễu Vân cắn đến mức thể bò dậy nổi, chỉ thể đau đớn đưa tay về phía Đàn Hoành Chính.
Đàn Hoành Chính nào dám gần. Ông vốn quen sống sung sướng, đến chạy bộ còn thở .
Cuối cùng, vẫn là Đàn Nhã Nguyệt lấy hết can đảm, nhặt một hòn đá mặt đất ném mạnh về phía con chó, lúc nó mới dọa cho chạy mất.
Máu tươi hòa cùng nước mưa, loang lổ Liễu Vân.
Trên bà chi chít vết cắn, đặc biệt là ở bụng, một vết rách toác đang ngừng rỉ máu.
Bà vốn gầy gò, lớp da bụng mỏng manh xé toạc, để lộ cả ruột gan bên trong.
“Nguyệt Nguyệt, cứu… cứu với… “ Bà thều thào, m.á.u từ những vết răng mặt ngừng tuôn , trông đáng sợ đẫm máu.
Đàn Nhã Nguyệt vội vàng run rẩy gọi xe cấp cứu.
Đứng cách đó xa, Đàn Hoành Chính nhân cơ hội chuồn lẹ, bóng dáng nhanh chóng khuất dạng màn mưa.
Liễu Vân theo bóng ông , đáy mắt ngập tràn nỗi đau đớn và tuyệt vọng.
Đàn Nhã Nguyệt quỳ sụp xuống bên cạnh , sợ hãi đến mức chỉ .
Hai con họ hề , tương lai đang chờ đợi họ còn là những màn tra tấn đau khổ gấp trăm hiện tại.
Một ngày , tại thủ đô.
Từ sân bay về trung tâm thành phố, Đàn Linh Âm rời mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ.
Quả hổ là thủ đô tấc đất tấc vàng, cũng là những tòa nhà chọc trời san sát, những cửa hiệu hoa lệ và sang trọng nối đuôi , tất cả đều toát lên vẻ đẳng cấp, đắt đỏ.
Chiếc xe chạy một mạch đến dinh thự của Hoắc Cảnh Nghiên ở khu trung tâm.