Tầng ba là khu vực chuyên tiếp đãi khách hàng cao cấp, vô cùng chú trọng bảo vệ sự riêng tư của khách. Vì , hành lang hề camera, nếu Đàn Nhã Nguyệt cũng chẳng dám ngang nhiên giấu ba gã đàn ông ở đây như .
Đàn Linh Âm về cửa phòng của . Còn kịp đẩy cửa, bên trong mở .
Hoắc Cảnh Nghiên mở cửa bước , suýt nữa thì giẫm chân Đàn Linh Âm.
Anh vội lách , nhưng mất thăng bằng, cả cứ thế ngã nhào về phía cô.
Đàn Linh Âm vội đưa tay đỡ lấy , cánh tay mảnh khảnh ôm lấy lưng : “Hoắc , cẩn thận!”
Tay Hoắc Cảnh Nghiên choàng qua vòng eo thon của cô, cả gần như dựa hẳn cô. Mặt vùi mái tóc cô, ngửi thấy mùi hoa nhài thanh mát.
Chiếc váy trễ vai khiến bờ môi vô tình chạm vùng da trần ở vai và cổ cô.
Không hiểu , vai cô lành lạnh, tựa như một viên ngọc thạch thượng hạng, cảm giác mát mẻ, mềm mại mà mịn màng.
Bờ môi khẽ mấp máy, bờ vai mềm mại của cô lập tức khẽ run lên.
Nhột…” Đàn Linh Âm nhịn lên tiếng.
Hoắc Cảnh Nghiên vội vàng ôm eo cô mượn lực vững , gương mặt lạnh lùng thoáng chút ngượng ngùng: “Xin , sợ giẫm cô ”
Không , ngã là ” Đàn Linh Âm ngẩng đầu : “Anh định ?”
Đi… tìm cô ” Ánh mắt Hoắc Cảnh Nghiên né tránh dám thẳng cô, đưa tay lên che miệng ho khẽ một tiếng. “Nếu về thì trong nghỉ ngơi ”
Anh xoay , sống lưng cứng đờ.
Đàn Linh Âm để ý thấy vành tai đỏ bừng, cô cũng đưa tay sờ lên vai .
Vừa hôn lên chỗ .
Giấu vẻ e thẹn trong mắt, cô bước phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-79.html.]
Huyền Thanh vội hỏi: “Thế nào , quỷ thai gây sự ?”
Đàn Linh Âm xuống ghế, đáp: “Ừm, phong ấn , chờ thời cơ đến, sẽ đến nhà họ Đàn giải quyết chuyện ”
Huyền Thanh gật đầu: “Vậy thì , thời gian cũng còn sớm, chúng nên về nhà thôi ”
Đàn Linh Âm vẫn xem kịch , bèn : “Không vội, lát nữa còn xem một màn kịch ”
Kịch gì cơ?” Huyền Thanh tò mò hóng chuyện: “Đi xem?”
Lát nữa sẽ ”
Đàn Linh Âm khẽ nhướng mày: “Chẳng mấy chốc nữa, vở kịch sẽ bắt đầu thôi ”
Ngồi trong phòng ăn chút hoa quả, một lát vệ sĩ bên ngoài bước báo: “Tầng hai xảy chuyện ạ ”
Đàn Linh Âm dậy: “Đi, xem kịch thôi!”
Tầng hai, đông nghịt cả hành lang, tiếng xì xào bàn tán vang lên ngớt. Trong khí còn thoang thoảng một mùi hương lạ.
Đàn Linh Âm và Huyền Thanh chen giữa đám đông, về phía đang vây xem.
Cánh cửa phòng VIP mở toang, bên trong vọng tiếng mắng chửi giận dữ.
Đồ hổ! Đồ hồ ly tinh! Mày dám quyến rũ con trai tao!” Một phụ nữ trung niên chút nể nang vung tay tát xuống.
Lý Nhạc Nhạc trần như nhộng quỳ bên mép giường, cả ướt sũng, rõ ràng là dội nước. Làn da trần trụi chi chít những vết đỏ loang lổ.
Cô mặc cho phụ nữ đánh mắng, chỉ cúi đầu lóc: “Bác gái đánh cháu cũng vô ích, cháu cũng là hại mà!”
Lưu phu nhân nghiến răng mắng: “Mày còn hổ hả, kể cả mày cởi truồng nó cũng lười liếc mày một cái! Mày gì thì chỉ mày rõ nhất! “"Lý Nhạc Nhạc gân cổ lên, trừng mắt bà : “Chuyện đến nước , lẽ nào còn là trong sạch ! “
Bà Lưu chỉ thẳng hai giường, giọng chua ngoa: “Con trai chắc chắn gì hết, cô đòi công bằng thì mà tìm thằng khốn nạn ! “