Ngón tay cô xoay xoay tấm thẻ nắm chặt trong lòng bàn tay, “ tại cho cô chứ?”
Vậy bí mật mà cô là gì?” Đáy mắt Đàn Linh Âm xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Cô nghĩ là sẽ cho cô thật đấy chứ? Ha ha ha!” Đàn Nhã Nguyệt dựa sofa ngặt nghẽo, nhếch môi châm chọc, “Thảo nào bố nhận nuôi cô, đúng là ngốc dễ lừa ”
Gương mặt Đàn Linh Âm phủ một lớp sương lạnh, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô chậm rãi vang lên: “Vậy cô gọi đến đây, chỉ để đùa giỡn thôi ?”
Gọi cô đến đây, đương nhiên là vì…” Giọng Đàn Nhã Nguyệt đột nhiên á lên đầy ác ý, “ cô cũng sống bằng c.h.ế.t giống như !”
Dứt lời, từ một góc khuất trong phòng, ba gã đàn ông vạm vỡ đột ngột lao .
Ánh mắt chúng Đàn Linh Âm đầy thèm thuồng bệnh hoạn, cơ bắp cuồn cuộn trông vô cùng đáng sợ.
Đàn Nhã Nguyệt dậy, lười biếng : “Cô giao cho các đấy. Cứ chơi thoải mái, đừng c.h.ế.t là ”
Ba gã đàn ông lập tức vây , dồn Đàn Linh Âm một góc sofa.
Đàn Nhã Nguyệt kéo cửa phòng VIP bước ngoài, khi còn nhỏ giọng buông một câu độc địa: “Thí sinh nhất cái gì? Qua hôm nay sẽ trở thành thí sinh dâm đãng nhất!”
Đàn Linh Âm liếc ba gã đàn ông đang tiến gần, cô mở chiếc túi xách trong tay, đôi môi khẽ mấp máy niệm thần chú.
Ối chà! Lẩm bẩm cái gì thế?”
Chắc là đang cầu cho bọn nhẹ tay một chút đây mà?”
Em gái xinh thật đấy, lát nữa các nhất định sẽ ‘yêu thương’ em thật nồng nhiệt!”
Nói , chúng vươn tay về phía Đàn Linh Âm.
Bàn tay to bẩn thỉu chộp thẳng về phía n.g.ự.c cô, một đôi tay khác thì định tốc váy cô lên.
Ánh mắt Đàn Linh Âm lạnh như băng, cô thản nhiên lệnh: “Chỗ giao cho ngươi, đừng c.h.ế.t là ”
Một bóng đen từ lá bùa dưỡng hồn trong túi xách bay vọt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-76.html.]
Mã Náo hiện nguyên hình quỷ tướng, gương mặt chi chít quỷ văn màu đen, đôi mắt trống rỗng đen ngòm chằm chằm ba gã đàn ông bỉ ổi. Nó gằn: “Vâng thưa chủ nhân, sẽ ‘chơi’ với chúng thật vui vẻ! “
“A! Có quỷ!”
Cứu mạng với!”
Ba kẻ lạ mặt hoảng hốt lao thẳng cửa.
Mã Não chỉ khẽ ngoắc ngón tay, cả ba lập tức một lực vô hình hút ngược trở . Cổ họng chúng như bóp nghẹt, chỉ thể ú ớ thành tiếng.
Đàn Linh Âm rút từ trong túi một lá “Ngàn Quân Phù”, dán thẳng lên cánh cửa lẩm nhẩm niệm chú. Xong xuôi, cô ung dung mở cửa bước ngoài.
Cánh cửa bùa chú phong ấn, nặng tựa ngàn cân, ngoài cô một ai thể mở .
Thấy Đàn Linh Âm bình an vô sự , hai vệ sĩ nhà họ Hoắc mới thở phào nhẹ nhõm. Nãy giờ thấy Đàn Nhã Nguyệt rời , họ vẫn luôn thấp thỏm chờ cô chủ của .
Đàn Linh Âm theo âm khí còn sót trong hành lang, nhanh tìm thấy Đàn Nhã Nguyệt ở tầng hai.
Cô nhất định đoạt lấy tấm thẻ gỗ trong tay Đàn Nhã Nguyệt!
Đây là sảnh chính của tiệc đính hôn, khách khứa đông nghịt, nên khi cô bước cũng thu hút sự chú ý của ai.
Đàn Nhã Nguyệt đang cùng một đàn ông mặc vest trắng, đó hẳn là Lưu Thiệu Dương. Cô khoác tay , miệng vui vẻ với các vị khách.
Đàn Linh Âm từ xa quan sát khuôn mặt Lưu Thiệu Dương, ngờ dấu hiệu của sự phóng túng nơi đuôi mắt khóe mày của .
Đàn Nhã Nguyệt mang thai, còn phóng túng với ai nữa?
Chẳng lẽ là đàn ông?
Đàn Linh Âm tìm một góc khuất, nấp bóng tối, âm thầm quan sát những vị khách nam trong sảnh.
Chẳng mấy chốc, cô nhắm một đàn ông trẻ tuổi.
Lưu Thiệu Dương tách khỏi Đàn Nhã Nguyệt lập tức xuống cạnh đàn ông , hai họ trao cho ánh mắt đầy ẩn ý.