Hoắc Cảnh Nghiên khẽ nhướng mày, ngơ ngác theo bóng lưng vội vã của cô.
Chuyện gì thế ?
Đến một lời chào hỏi cũng thèm đáp .
Làm hại vì cô thi đại học mà cả đêm trằn trọc yên, sáng sớm dậy chạy bộ. Bình thường giờ còn đang đợi cô học mới lên máy chạy bộ tập một lát.
Hoắc Cảnh Nghiên mang theo thắc mắc phòng tắm rửa.
Trong phòng, Đàn Linh Âm xả nước niệm Tĩnh Tâm Chú.
Khó khăn lắm mới đuổi gương mặt đó khỏi đầu thì xuống bàn ăn thấy.
Hoắc Cảnh Nghiên hôm nay vẻ khác khi, mái tóc rõ ràng sấy tạo kiểu cẩn thận. Anh còn mặc một bộ sơ mi khá trang trọng nhưng vẫn thoải mái.
Đàn Linh Âm cúi đầu ăn, thầm nghĩ, tự dưng chưng diện gì, còn tưởng thi đại học là chứ .
Ăn xong, Hoắc Cảnh Nghiên lên tiếng, “Đi thôi, đưa em đến trường thi ”
Anh đưa em?” Đàn Linh Âm chớp mắt, định từ chối, “Thôi, cần ạ…”
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Nghiên lạnh trong nháy mắt, hỏi vặn bằng giọng trầm đục, “Sao thế? thể đưa em ?”
Dạ , thể chứ ạ, thôi ” Đàn Linh Âm nhận vẻ đang tức giận nên vội gật đầu đồng ý.
Đưa thì đưa, dù trông còn mong chờ cô thi đỗ đại học hơn cả chính cô.
Trên suốt quãng đường, Đàn Linh Âm đều thầm niệm Tĩnh Tâm Chú.
Cô vẫn luôn cho rằng kẻ mê trai, nhưng nhan sắc cỡ của Hoắc Cảnh Nghiên, cô thấy khó mà mê .
Hoắc Cảnh Nghiên thấy cô nhắm mắt, đôi môi nhỏ khẽ mấp máy, tưởng cô đang nhẩm kiến thức quan trọng nên phiền.
Chỉ là ánh mắt vẫn dán chặt cô, mà ngay cả chính cũng nhận , ánh mắt dõi theo cô suốt cả chặng đường.
Trịnh Hán lên tiếng, “Đến nơi , cô Đàn. “"Đàn Linh Âm đột ngột mở bừng mắt, vươn tay mở cửa xe nhanh chóng bước xuống, đóng sập cửa . Một chuỗi hành động dứt khoát một giây chần chừ.
Hoắc Cảnh Nghiên dõi mắt theo bóng lưng cô vội vã chạy trường qua cửa sổ xe, bất giác bật đầy khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-70.html.]
“Trịnh Hán, thấy hôm nay cô cứ là lạ ? “
Trịnh Hán liếc kính chiếu hậu: “Hả? Ai lạ cơ ạ? “
Hoắc Cảnh Nghiên bực bội nhắm mắt , gằn giọng: “Không gì, về nhà . “
Sau khi bước qua cổng trường thi, Đàn Linh Âm ngoảnh , chiếc Rolls Royce lăn bánh mất.
Cô khẽ vỗ ngực, cố gắng trấn an trái tim đang đập loạn xạ. Bình tĩnh nào, phép đập nhanh như thế!.
Dựa sơ đồ dán ở cổng, Đàn Linh Âm dễ dàng tìm thấy phòng thi của .
Cô vội ngay mà chỉ lặng lẽ ngoài cửa đợi.
Chẳng bao lâu , Đàn Nhã Nguyệt cũng xuất hiện. Hôm nay cô còn cố tình trang điểm, ăn vận cũng chỉn chu, chỉ điều bộ quần áo vẫn giữ kiểu dáng rộng thùng thình quen thuộc.
Đàn Nhã Nguyệt thấy cô thì sững , nhưng nhanh chóng mỉm gật đầu chào.
“Trông sắc mặt cô nhỉ. “ Đàn Linh Âm nhếch mép nhạt, nhưng ý chẳng hề chạm đến đáy mắt.
Nước đến chân thế mà Đàn Nhã Nguyệt vẫn , lẽ nào nhà họ Đàn nghĩ cách giải quyết ư?
Đàn Nhã Nguyệt thừa hai thi cùng phòng, nhưng cô còn sưng sỉa khó chịu nữa, trái còn tươi niềm nở đáp lời: “Trông sắc mặt cũng lắm đó chứ~ “
Ánh mắt Đàn Linh Âm ánh lên vẻ nghi hoặc, cô nhanh chóng quan sát tướng mạo của Đàn Nhã Nguyệt nhưng phát hiện bất cứ điều gì khác thường. Tầm mắt cô lướt nhanh qua vùng bụng của cô , quỷ thai vẫn đang phong ấn.
Hơn nữa vì phong ấn, tốc độ phát triển của quỷ thai cũng chậm đáng kể.
Đàn Nhã Nguyệt xởi lởi: “Thật gần đây tớ cũng nghĩ thông suốt . Bọn tớ thực sự với , nếu cần giúp đỡ gì, tớ và ba nhất định sẽ từ chối. “
Nói xong, cô liền thẳng, thêm bất kỳ hành động kỳ quặc nào.
Đàn Linh Âm cô giám thị soát phòng thi xuống. Rõ ràng thái độ đột ngột đổi của Đàn Nhã Nguyệt chắc chắn là đang ấp ủ âm mưu gì đó.
Vậy thì đừng trách cô tay .
Một lát , Đàn Linh Âm cũng soát bước phòng thi.
Lúc lướt qua Đàn Nhã Nguyệt, cô vươn tay đặt lên vai cô , cúi đầu thì thầm bên tai: “Tạm thời tin cô một , nhưng đừng hòng giở trò. “