Lý Nhạc Nhạc cũng chạy tới, đỡ lấy Đàn Nhã Nguyệt, lên tiếng bênh vực: “Đàn Linh Âm, bắt nạt Nhã Nguyệt! “
Đàn Linh Âm khó hiểu buông tay: “Rõ ràng là bụng đỡ cô một phen, đúng là đến nịnh bợ cũng nên hồn. Thôi mặc kệ các . “
Trịnh Hán mở sẵn cửa xe: “Đàn tiểu thư, mời cô lên xe. “
Đàn Linh Âm , Đàn Nhã Nguyệt xông tới: “Chồng ơi, là em mà! Sao thể quên em ! Em . “
Hoắc Cảnh Nghiên ấn nút nâng kính, ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài.
Hắn nghiêng đầu Đàn Linh Âm, giọng trầm thấp mà trịnh trọng: “ quen cô . “
Đàn Linh Âm gật đầu: “Em mà. “
Hoắc Cảnh Nghiên mím môi, chính cũng hiểu đột nhiên giải thích.
Bên ngoài cửa sổ xe, Đàn Nhã Nguyệt gào thét nữa, cô chuyện mang quỷ thai .
Trịnh Hán thấy cô điều, liền vội vàng ghế lái, nhấn ga phóng xe thẳng, chỉ sợ cô dây dưa.
Lý Nhạc Nhạc kéo kéo vạt áo Đàn Nhã Nguyệt: “Nhã Nguyệt, quen đàn ông đó ? Anh trai quá! “
Đàn Nhã Nguyệt liếc xéo cô , ánh mắt âm u: “Anh là của , phép tơ tưởng! “
“Ừ ừ. “ Lý Nhạc Nhạc vội gật đầu.
Phì!.
Của cô á? Rõ ràng là của Đàn Linh Âm!.
Coi là mù ngốc đây!.
Nếu Đàn Nhã Nguyệt vẫn còn chút giá trị lợi dụng, mới thèm nịnh nọt cô chắc!.
Nghĩ đến đây, Lý Nhạc Nhạc tỏ vẻ lấy lòng: “Nhã Nguyệt, thi đại học xong, ba chắc chắn sẽ tổ chức tiệc mừng nghiệp cấp ba cho nhỉ, thể mời tớ tham gia ? “
Đàn Nhã Nguyệt hưởng thụ sự tâng bốc của cô , lười nhác đáp: “Đương nhiên, đến lúc đó tớ sẽ báo cho . “
Lý Nhạc Nhạc gật đầu. Đây chính là một cơ hội hiếm , chỉ cần cô nắm chắc, sẽ bao giờ nịnh bợ Đàn Nhã Nguyệt nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-68.html.]
Mà Đàn Nhã Nguyệt cũng chìm suy tư. Có lẽ, cô thể đổi một cách khác để tiếp cận đàn ông .
Về đến biệt thự, Đàn Linh Âm uể oải ngả sô pha, kéo dài giọng: “Thoải mái quá ~ Cuối cùng cũng cần thấy cái bản mặt của Đàn Nhã Nguyệt nữa~ “
Hoắc Cảnh Nghiên xuống đối diện, tầm mắt lướt qua cổ áo xộc xệch của cô, khẽ ho một tiếng: “Khụ, chú ý hình tượng. “
Đàn Linh Âm vội thẳng dậy, hì hì sáp gần : “Hoắc , đợi thi đại học xong, đưa em đến Kinh thành nhé, em nhanh chóng gặp ba ruột của . “
Cô áp sát gần, Hoắc Cảnh Nghiên chỉ cần nghiêng đầu là thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng cô.
Làn da trắng sứ của cô gái một tì vết, hàng mi dày cong vút. Đôi mắt long lanh nước , giống một con hồ ly nhỏ tinh ranh, phảng phất nét ngây thơ trong sáng.
Ánh mắt bất giác dịu : “Được, em. “
Đàn Linh Âm toe toét , hai tay nắm thành nắm đ.ấ.m nhỏ đ.ấ.m nhẹ lên vai : “Đến lúc đó phiền Hoắc giúp em hỏi thăm ở Kinh thành một chút, nếu giữa biển mênh mông, dù em bói toán cũng chắc tìm . “
Giọng ngọt ngào vang lên bên tai, Hoắc Cảnh Nghiên cảm thấy tai mềm .
Giọng trầm thấp, xen lẫn một tia cưng chiều mà chính cũng nhận : “Được. “
“Hoắc hổ là mang mệnh Tử Vi Đế vương, quả nhiên là ! “ Đàn Linh Âm chớp chớp mắt, đôi môi hồng phấn cong lên một đường tuyệt .
Hoắc Cảnh Nghiên đôi môi nhỏ xinh đang mấp máy của cô, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Yết hầu trượt lên xuống, vội mặt cô nữa: “Được , em nên học bài . “
Đàn Linh Âm bĩu môi: “Biết ạ. “
Hoắc Cảnh Nghiên cái gì cũng , chỉ điều thích giục cô học.
Mỗi thấy cô nghịch điện thoại, đều sẽ dùng ánh mắt nặng trịch chằm chằm cô, một câu: “Sắp thi đại học , em nên tập trung việc học . “
Rõ ràng thi là cô, nhưng còn sốt sắng hơn cả cô, cứ như thể nếu cô đỗ Đại học Kinh thành thì sẽ ảnh hưởng lớn đến .
cô cũng ghét sự thúc giục của , ngược còn thấy quen.
Cảm giác quan tâm, thật sự hạnh phúc.
Đàn Nhã Nguyệt về đến nhà, thấy Đàn Hoành Chính và Liễu Vân đang rầu rĩ sô pha. Cả hai chỉ thở ngắn than dài, ai với ai câu nào.
“Ba, , con về . “ Đàn Nhã Nguyệt bước , tài xế xách đồ của cô theo .