Hắn thầm nghĩ. Cái con bé ở Nam Thành năm đó c.h.ế.t là chuyện khó tin, giờ thể mò đến tận núi Kỳ Lân ?.
Đàn Linh Âm lập tức bắt gặp ánh mắt của Minh Tiều và thẳng .
Gã trai trẻ giật , vội vàng cụp mắt xuống, lảng chỗ khác, dám thẳng cô.
Giọng Đàn Linh Âm lạnh như băng: “Ngươi, qua đây. “
Cô vươn tay, chỉ thẳng mặt Minh Tiều.
Một vị Huyền sư lớn tuổi khác lập tức lên tiếng quát: “Con nhóc , mày là ai? Dựa mà dám chỉ tay năm ngón với bọn tao! “
Một khác sang hỏi Minh Tiều: “Tiểu sư , quen cô ? “
Minh Tiều vội xua tay, lắp bắp: “Không . quen. “
“Ngươi dối, ngươi quen . “ Đàn Linh Âm thấu chuyện qua vẻ mặt hoảng hốt của .
Chính Minh Tiều quen gia đình Đàn Hoành Chính, và cũng chính giúp Đàn Nhã Nguyệt chuyện nghịch thiên đổi mệnh, hại c.h.ế.t nguyên chủ của cơ thể .
Không một lời thừa thãi, Đàn Linh Âm kề thẳng con d.a.o găm sắc lẹm lên cổ lão đạo sĩ, giọng rét buốt: “Minh Đức, gọi ngay nó đến mặt . “
Năm gã sư lúc mới bàng hoàng nhận , sư phụ của chẳng hiểu cứ bất động tại chỗ, mặc cho một cô gái bé nhỏ kề d.a.o cổ.
Minh Đức chính là lão đạo sĩ , ông vội vàng hét về phía Minh Tiều: “Minh Tiều, mau qua đây! “
Nghe sư phụ gọi, Minh Tiều dám chần chừ, vội vàng bước tới: “Sư phụ. “
“Rầm! “
Đàn Linh Âm tung một cước trúng ngay bụng Minh Tiều, đá văng quỳ sụp xuống đất. “Thì ngươi tên Minh Tiều . Chính ngươi giúp Đàn Nhã Nguyệt nghịch thiên đổi mệnh, đúng ? “
“Không . ! . “ Bụng đau quặn thắt, nhưng Minh Tiều dám hó hé một lời hỗn láo với Đàn Linh Âm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-240.html.]
Bốn vị Huyền sư còn cạnh cũng sợ đến mức dám lên tiếng.
Bọn họ đều là kẻ khôn lỏi, tình hình hiện tại rõ như ban ngày là Đàn Linh Âm đang khống chế Minh Đức. Sư phụ của họ còn định tại chỗ, thể nhúc nhích, thì năm bọn họ nào dám manh động.
Đàn Linh Âm rút d.a.o găm khỏi cổ Minh Đức, chậm rãi tiến về phía Minh Tiều. “Minh Tiều, ngươi giúp Đàn Hoành Chính và Liễu Vân chuyện đại nghịch bất đạo như , từng nghĩ sẽ ngày chịu quả báo ? “
“Làm cô những chết, mà bây giờ còn tìm tới tận đây! “ Minh Tiều quỳ rạp đất, ngước đôi mắt đầy sợ hãi lên cô, “ , tại cô chết? “
Đàn Linh Âm xoay xoay con d.a.o găm trong tay, nở một nụ khẩy, nhưng ánh mắt lạnh lẽo vô cùng. “Ngươi tư cách để . Bây giờ, giao Bách Quỷ Phiên đây. “
“Sao . cô về Bách Quỷ Phiên! “ Minh Tiều kinh hãi tột độ, sang Minh Đức: “Sư phụ! “
Minh Đức lúc đến bản còn khó giữ, gằn giọng: “Đưa cho cô ! Mau đưa cho cô ! “
Minh Tiều run rẩy lôi Bách Quỷ Phiên từ trong túi . “Đây ạ. “
Đàn Linh Âm đoạt lấy, sang bốn còn : “Bốn các ngươi, cũng đưa đây. “
Bốn vội vàng lôi Bách Quỷ Phiên của , nhưng dám gần Đàn Linh Âm, chỉ dám ném về phía cô.
Huyền Thanh nhanh nhẹn nhặt những lá cờ lên, đưa cho Đàn Linh Âm: “Sư phụ, năm bọn họ xử lý thế nào ạ? “
“Đương nhiên là g.i.ế.c hết. “ Giọng Đàn Linh Âm lạnh buốt, tựa như băng tuyết ngàn năm, một chút ấm.
“Cô dựa cái gì! “
“Vụt! “
Đàn Linh Âm phóng thẳng con d.a.o găm trong tay . “Chỉ bằng bản tôn là lão tổ của Huyền môn! Hôm nay, bản tôn sẽ tự tay dọn dẹp lũ sâu mọt các ngươi! “
Dứt lời, con d.a.o găm cắm phập cổ Minh Tiều.
Máu tươi phun như suối, thấm đẫm xuống nền đất bùn biến mất.