Ánh mắt Hoắc Cảnh Nghiên lạnh như băng, giọng hề che giấu sự tức giận: “Xử lý xong thì dẹp tiệm . “
Giám đốc Tiền gật đầu lia lịa: “Vâng, ạ, chúng nhất định sẽ xử lý cô nghiêm túc! “
“Chờ buổi đấu giá kết thúc, chúng sẽ gửi đến một món quà hậu hĩnh để tạ với ngài và cô Đàn! “
Bấy giờ Hoắc Cảnh Nghiên mới vươn tay cầm lấy chiếc hộp nhỏ. Giám đốc Tiền giơ tay quệt vội mồ hôi trán, hấp tấp xoay mất.
“Âm Âm, xin . “ Hoắc Cảnh Nghiên đưa chiếc hộp cho Đàn Linh Âm, áy náy cô.
Đàn Linh Âm khẽ nhướng mày: “Anh xin gì? Anh gì sai . “
“Chuyện do mà , nên xin . “ Hoắc Cảnh Nghiên kéo tay cô, đặt chiếc hộp lòng bàn tay cô. “Đừng giận nữa, em? “
Đàn Linh Âm nhận lấy chiếc hộp, chút tò mò hỏi: “Xem quen cô . “
“Gặp vài , đây cô giám định trang sức ở tập đoàn Hoắc thị. “ Hoắc Cảnh Nghiên giải thích nhanh: “Từng tham gia một buổi đấu giá nên chút ấn tượng. “
Đàn Linh Âm cũng ý định truy cứu, giờ đây bộ sự chú ý của cô đổ dồn chiếc nhẫn trong tay.
Con tiểu quỷ ẩn náu bên trong biến mất.
Biến mất, thì tất nhiên là bám khác .
Còn thể là ai nữa? Đương nhiên là Đường Đường.
lúc Đàn Linh Âm hề ý định giúp cô .
Phải để cô nếm chút mùi đau khổ mới .
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục. Đàn Linh Âm chăm chú theo dõi các vật phẩm sân khấu, thỉnh thoảng liếc mắt sang Hoắc Cảnh Nghiên bên cạnh.
Triệu chứng vẫn còn, chứng tỏ nơi vẫn còn thứ sạch sẽ.
Các vật phẩm tiếp theo lượt đưa lên, Hoắc Cảnh Nghiên đấu giá thành công thêm vài món trang sức, món nào cũng giá chục triệu.
Buổi đấu giá dần đến hồi kết, đồng hồ cũng sắp điểm mười hai giờ đêm.
Vật phẩm đấu giá cuối cùng mang lên.
Đó là một chiếc vòng bình an từ ngọc phỉ thúy Đế Vương Lục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-158.html.]
Dưới ánh đèn, nó tỏa ánh sáng óng ánh, trong suốt. Ngay cả sành về ngọc cũng đây là một món đồ cực phẩm.
Chẳng hiểu tại , ngay khi vật phẩm xuất hiện, hội trường vốn se lạnh bỗng chốc như hạ thêm mấy độ.
Mắt Hoắc Cảnh Nghiên sáng lên, với Lý Hành: “Món . “
Lý Hành lập tức gật đầu. Người dẫn chương trình sân khấu bắt đầu giới thiệu: “Chiếc vòng phỉ thúy là một vòng bình an từ ba trăm năm , các chuyên gia giám định và cho rằng đây là vật tùy của một vị vương trữ châu Âu, giá khởi điểm là một trăm triệu. “
Hoắc Cảnh Nghiên thản nhiên với trợ lý: “Đợi khi còn nhiều trả giá nữa thì giá là . “
Anh sang Đàn Linh Âm: “Buổi đấu giá sắp kết thúc , em ăn gì ? “
Ánh mắt Đàn Linh Âm dán chặt dẫn chương trình sân khấu, đúng hơn là dán chặt chiếc vòng phỉ thúy trong hộp mà đang cầm.
Âm khí và sát khí nồng đậm bao bọc lấy chiếc vòng, đủ để thấy thứ bên trong nó hung ác đến mức nào!
Bất cứ ai chạm chiếc vòng , nhẹ thì ốm liệt giường mười ngày nửa tháng, nặng thì gặp tai nạn xe cộ gãy xương, thậm chí là tan cửa nát nhà!
Hoắc Cảnh Nghiên thấy sắc mặt cô trở nên nghiêm trọng, những ngón tay đang vịn ghế trắng bệch vì dùng sức, rõ ràng là đang kích động.
“Em ? “ Anh khẽ ghé sát cô, thở ấm nóng phả bên tai Đàn Linh Âm.
Đàn Linh Âm đột nhiên hồn, sang với : “Thứ đó sạch sẽ, em lấy nó ngay bây giờ! “
“Bây giờ ? “ Hoắc Cảnh Nghiên chút kinh ngạc, liếc dẫn chương trình vẫn đang say sưa giới thiệu sân khấu. “Buổi đấu giá vẫn kết thúc mà. “
Đàn Linh Âm nắm chặt lấy tay : “Chờ nữa sẽ kịp, em nó ngay bây giờ! “
Hoắc Cảnh Nghiên cảm nhận lực tay của cô hề nhẹ.
Xem là cô đang gấp.
Anh hỏi tại , lập tức dậy, giọng vang vọng khắp khán phòng: “Hai trăm triệu, món nhà họ Hoắc lấy. “
Cái giá đẩy lên cao gấp đôi!
Kể cả đây đúng là đồ cổ thật, cũng chẳng ai là kẻ ngốc mà bỏ cái giá cao hơn hai trăm triệu để mua nó về.
Càng ai khi thấy giá là Hoắc Cảnh Nghiên mà còn dám tìm c.h.ế.t tranh giành.
Người dẫn chương trình kích động hô lên: “Hai trăm triệu! Còn vị nào giá nữa ạ? “
"