“Hoắc Cảnh Nghiên, Hoắc Cảnh Nghiên? là thuận miệng thật, nhưng gọi cả họ lẫn tên xa lạ nhỉ? “ Cô xoay trong lẩm bẩm: “Gọi Cảnh Nghiên cũng , cứ kỳ kỳ . “
Hoắc Cảnh Nghiên theo , cô lầm rầm tự , khóe môi bất giác cong lên thành một nụ nhạt.
Ngay cả chính cũng nhận , từ lúc nào, bắt đầu quen với những thói quen nhỏ nhặt của cô.
Ví dụ như lúc cô chơi game cứ lải nhải ngừng, mỗi đều tít cả đôi mắt hồ ly, và cả những lúc cô len lén gần mà cứ ngỡ hề .
Bất thình lình, Đàn Linh Âm đang phía đột ngột xoay : “A Nghiên! “
Hoắc Cảnh Nghiên kịp dừng bước, cả cứ thế đ.â.m sầm cô.
Anh vội đưa tay đỡ lấy eo cô, cùng lúc đó, Đàn Linh Âm vì sợ mặt đập lồng n.g.ự.c rắn chắc của nên cũng mất thăng bằng ngã ngửa , theo phản xạ liền vòng tay qua ôm lấy cổ .
Cánh tay Hoắc Cảnh Nghiên dùng sức, kéo cô sát lòng, vững vàng ôm trọn lấy hình mảnh mai của cô: “Xin . “
Đàn Linh Âm choàng tay qua cổ , chóp mũi của hai gần như chạm . Khoảng cách gần đến mức cô thể ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng .
Ánh mắt Hoắc Cảnh Nghiên tối sầm , cánh tay đang siết chặt vòng eo nhỏ của cô bất giác ghì thêm một chút.
Cô gầy quá, dường như thể ôm trọn trong lồng n.g.ự.c .
Hương hoa hồng ngọt ngào, quyến rũ cô quấn quýt nơi đầu mũi, mang theo một vị ngọt thanh khiết khiến huyết quản trong như sôi trào. Từ khi còn ở chung, Đàn Linh Âm đương nhiên dùng sữa tắm của nữa, mùi hương cũng vì thế mà khác .
Hương hoa hồng nồng nàn, ngào ngạt tựa như một lời mời gọi, khiến dòng m.á.u trong rạo rực.
Ở cách gần thế , Đàn Linh Âm thậm chí thể thấy rõ những sợi lông tơ mảnh mặt , trong lòng khỏi thầm ghen tị.
Mệnh Tử Vi Đế Vương quả nhiên là con cưng của tạo hóa. Gần đến thế mà cô vẫn tài nào tìm một khuyết điểm nào gương mặt .
Đôi mắt sâu thẳm tựa đầm nước lạnh, ẩn chứa một ma lực khiến cô như chìm đắm trong đó.
Bất chợt, một hình ảnh khác lóe lên trong mắt cô.
Bên khung cửa sổ sát đất một đêm mưa, đàn ông ép cô cửa kính, đôi mắt đen láy của mang theo ý và sự xâm chiếm, còn cô tựa như con mồi nhắm trúng.
“Đôi mắt . “ Ngón tay Đàn Linh Âm bất giác lướt nhẹ lên đuôi mắt Hoắc Cảnh Nghiên, lòng bàn tay dịu dàng vuốt ve, “ thật . “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-135.html.]
Đồng tử Hoắc Cảnh Nghiên khẽ co , suýt chút nữa buông cô .
“Cô Đàn, cô gì? “
Đàn Linh Âm đột nhiên bừng tỉnh, hai chân như mọc rễ vững mặt đất, cô thuận thế đẩy n.g.ự.c : “Không gì! “
Nói , cô đẩy và xoay bỏ .
Hoắc Cảnh Nghiên đẩy lùi về một bước, vòng tay bỗng trở nên trống rỗng.
Đôi mắt đen của sầm , dõi theo bóng lưng cô khuất dần, đáy mắt thoáng qua một tia chiếm hữu và xâm lược gần như thể nhận .
Vừa , chỉ một chút nữa thôi, kìm mà hôn cô.
Tiếc thật, vẫn là còn thiếu một chút. Dù hai cũng mới đính hôn, nếu hôn cô ngay lúc , quả thật quá đường đột.
“Hoắc . Hoắc tổng . “ Lý Hành nuốt nước bọt, cuối cùng cũng tìm giọng của .
Hoắc Cảnh Nghiên Lý Hành đang ở cửa, khẽ nheo mắt: “Xem đủ ? “
Lý Hành vội gật đầu lia lịa, cuống quýt lắc đầu: “Chưa thấy gì hết! mới tới thôi! “
Nói đùa chứ, đây hóng chuyện nãy giờ, còn chụp lén một tấm ảnh đấy!
Hoắc Cảnh Nghiên mặt cảm xúc : “Sao thế, mắt ? “
Lý Hành vội vàng xua tay: “Không , ạ! “
“Trừ tiền thưởng tháng của . “
Lý Hành: “??? “
Ủa, gì đó đúng? Em gì sai ??
Hoắc Cảnh Nghiên đến ghế sofa xuống, cởi hai cúc áo sơ mi cùng, cảm giác khô nóng trong mới dần tan ""
""Thấy Lý Hành vẫn chần chừ ở cửa chịu , cất giọng lạnh lùng: “Còn việc gì ? “
"