Minh Vương khẽ chau mày, giọng điệu phần bất đắc dĩ: “Tiểu Linh Nhi, nhóc con nhà ngươi vẫn mềm lòng như . Giúp mấy hồn ma bé nhỏ thực hiện tâm nguyện thì lợi lộc gì cho ngươi , cớ cứ tự gánh thêm một ân tình với gì? “
Đàn Linh Âm mím môi, thẳng mắt , nghiêm túc đáp: “Huyền Sư vốn là sứ giả giữa Nhân gian và Minh giới. Giúp các vong hồn nhỏ bé thành tâm nguyện là bổn phận của , tích công đức cũng chẳng thành vấn đề ”
“Còn về ân tình, “ nàng khúc khích, lém lỉnh nháy mắt với một cái, “ nghĩ một quyền cao chức trọng như ngài chắc sẽ để ý đến chút chuyện cỏn con nhỉ? “
Hành động tinh nghịch của nàng khiến Minh Vương chỉ bất đắc dĩ lắc đầu khẽ.
Tiếng của trầm ấm mà du dương, tựa như tiếng đàn cello, chậm rãi vọng từ trong làn sương đen kịt bao quanh.
Đàn Linh Âm cũng toe toét theo: “Ngài nghĩa là ngài đồng ý nhé! Vậy phiền ngài ! “
Minh Vương giơ tay, gõ nhẹ một cái lên trán cô: “Ngươi đó, chỉ thể chiều ngươi thôi. “
Nói , xòe tay , một quả cầu ánh sáng màu xanh u tối lập tức hiện trong lòng bàn tay, bao trùm lấy bóng hình nhỏ bé đang quỳ rạp đất. Cùng lúc đó, cũng từ từ nhắm mắt .
Mái tóc đen nhánh của một chiếc trâm ngọc đen cài gọn, lúc đang nhẹ nhàng tung bay lưng, cả toát lên một vẻ thần bí âm u, khiến khác dám gần.
Chẳng bao lâu , Minh Vương thu tay về, giọng nhàn nhạt : “Cha cô bé hiện đang ở kinh thành, hơn nữa đang mang thai. “
Mắt Đàn Linh Âm tức thì sáng rực lên: “Vậy chẳng thể để cô bé đầu thai thành con gái của họ, nối duyên phận con ! “
Minh Vương nhướn mày: “Ngươi thật sự cho rằng là đấng năng, chuyện gì cũng thể giúp ngươi ? “
“Mệnh của đó là sinh con trai, đây là chuyện thể đổi. “
Đàn Linh Âm chút tiếc nuối về phía hồn ma nhỏ: “Vậy còn cô bé thì ? “
“Còn cô bé thì . “ Minh Vương vẻ mặt thất vọng hiện rõ gương mặt nhỏ nhắn trắng như sứ của Đàn Linh Âm, bèn trầm giọng một tiếng, “ thì cho cặp song sinh long phụng, cô bé sẽ là phụng. “
Đàn Linh Âm vội vàng ngẩng phắt lên : “Hay cho ngài! Cố tình chuyện úp mở để trêu ! “
Minh Vương ha hả, bàn tay to vỗ vỗ lên vai cô: “Không đùa ngươi nữa, giờ mang cô bé về Minh giới lấy đầu thai đây, kẻo kịp ngày cặp song sinh chào đời. “
Đàn Linh Âm vươn tay níu lấy tay , lắc qua lắc mấy cái: “Cảm ơn ngài nhiều lắm! Ta nợ ngài một ân tình nữa ! “
“Ân tình thì thôi, ngươi cứ giúp bắt thêm mấy con quỷ còn vất vưởng ở Nhân gian là , “ Minh Vương cô.
Đàn Linh Âm gật đầu lia lịa: “Không thành vấn đề! “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-133.html.]
Minh Vương phất tay, bóng hình cùng hồn ma nhỏ đang quỳ đất liền biến mất.
Làn sương đen đặc quánh quanh cũng theo đó hút hết trong vòng xoáy tăm tối.
Đàn Linh Âm dõi theo vòng xoáy đen ngòm , khoé môi vẫn vương một nụ nhàn nhạt.
Mãi cho đến khi vòng xoáy biến mất, căn phòng trở yên tĩnh, mới dám thở mạnh.
Huyền Thanh vội vàng hỏi: “Sư phụ, vị là Minh Vương ? Trông ngài trẻ quá! “
Đàn Linh Âm : “Suỵt, phàm bàn tán về Minh Vương. “
Huyền Thanh lập tức gật đầu, cẩn trọng đáp: “Đồ ghi nhớ! “
Ai ngờ Đàn Linh Âm bật : “Đùa thôi, trẻ cái gì mà trẻ, lão già đó sống bao nhiêu năm chứ. “
Dung Uyển Thục xen : “Nhìn đúng là trẻ thật, hình như còn trai nữa. “
“Chị với ngài lắm ? “ Diệp Tuyết tò mò hỏi.
Đàn Linh Âm gật đầu: “Rất . “
“Chắc cũng thấy lời lúc nãy đó, Huyền Sư là sứ giả giữa Nhân gian và Minh giới, nên việc sẽ nhờ ngài giúp đỡ. “
Đàn lão gia tử vuốt râu, sang Huyền Thanh: “Vậy giờ từng thấy Huyền Thanh đại sư mời Minh Vương giá lâm bao giờ nhỉ? “
Huyền Thanh ho khan một tiếng, đáp: “Tu vi của con còn nông cạn, lợi hại như sư phụ, đủ tư cách để mời Minh Vương. “
Ai bảo sư phụ là lão tổ của giới Huyền học chứ, đến cả Minh Vương cũng nể mặt sư phụ vài phần!
Đàn Linh Âm đến mặt bà Vương, : “Đưa tay cho con xem. “
Bà Vương chìa tay , lòng bàn tay vẫn còn một mảng tím bầm: “Sao vẫn thế ? Chuyện giải quyết xong ? “
Đàn Linh Âm ngưng tụ huyền lực đầu ngón tay, điểm lòng bàn tay bà: “Có thể sẽ đau một chút, bác ráng chịu nhé. “
Huyền lực chạm , những luồng tử khí dơ bẩn trong lòng bàn tay bà Vương liền bắt đầu thiêu đốt.
Bà Vương lập tức nhíu chặt mày, nhăn nhó kêu lên: “Đau thật! “
"