Đàn Linh Âm sang Hoắc Cảnh Nghiên, ánh mắt nóng rực.
Hôn ước từ bé với cô là tàn dư, mà là chuyện từ trời rơi xuống!
Không Hoắc Cảnh Nghiên nghĩ nhỉ?
Anh vẫn còn một “chính duyên” xuất hiện cơ mà.
Thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh , Hoắc Cảnh Nghiên cảm thấy m.á.u trong như sôi lên.
Ánh mắt của cô . là ý gì? Là đồng ý đồng ý đây?
Gần trưa, khách khứa lục tục kéo đến nhà họ Đàn.
Mấy năm gần đây, cơ nghiệp nhà họ Đàn sa sút nhanh chóng, cũng là dịp để rõ lòng , từ bạn bè thiết đến đối tác ăn. Nhiều mối quan hệ cứ thế mà cắt đứt.
Vì , những hôm nay thể bước cửa đều là những thật tâm coi nhà họ Đàn là bạn bè.
Cha Hoắc Cảnh Nghiên cũng mặt trong đó ""
""Đàn Linh Âm khoác lên chiếc váy dài màu xanh bạc hà trễ vai, khéo léo chiết eo tôn lên vóc dáng yêu kiều. Mái tóc cô búi hờ một nửa, vài lọn tóc mai mềm mại buông lơi ngực, điểm xuyết búi tóc là chiếc trâm ngọc châu xanh biếc nhẹ nhàng rung rinh theo mỗi cử động.
Cô giữa bà Dung Uyển Thục và ông Đàn Nhạc, mỉm chào hỏi từng vị khách bước . Gương mặt trắng nõn, thanh tú bừng sáng với nụ rạng rỡ, thu hút ánh .
Trong khi đó, Đàn Mộc Phong vô cùng đắc ý giới thiệu với mấy em chí cốt của : “Em gái , Đàn Linh Âm đấy. Xinh ? “
“Quá xinh! “
“Xinh thì cũng chỉ ngắm thôi nhé, đây là em gái ruột của đấy! “ Đàn Mộc Phong toe toét, để lộ hàm răng trắng đều, trông phơi phới như gió xuân.
Hoắc Cảnh Nghiên cùng ba bước , ánh mắt ngay lập tức hút bóng hình trong bộ váy xanh tươi mát giữa đám đông, chẳng thể nào dời nữa.
“Tiểu Nghiên, mắt thế? “
Diệp Tuyết vỗ nhẹ cánh tay Hoắc Cảnh Nghiên, trêu chọc: “Con trai, gì mà mắt thẳng đơ thế? “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-112.html.]
Bị trúng tim đen, Hoắc Cảnh Nghiên ngại ngùng dám Đàn Linh Âm nữa, trầm giọng : “Mẹ, nhỏ thôi, kẻo thấy hiểu lầm. “
“Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm? Đây là con dâu nhắm cho con suốt mười tám năm qua đấy! “ Bà Diệp Tuyết vốn là thẳng tính, nếu cũng chẳng thể chị em thiết với một Dung Uyển Thục mau nước mắt suốt bao nhiêu năm.
Một tính tình thẳng thắn, một tâm tư tinh tế, hai con tưởng chừng đối lập dễ dàng trở thành bạn của .
Diệp Tuyết khoác tay Hoắc Cảnh Nghiên, thúc giục: “Đi nào, dắt con qua nhận ! “
Ông Hoắc Đình thở dài, khẽ: “Bà nó ơi, con cái phúc của con cái, bà đừng lúc nào cũng sắp đặt chuyện hôn nhân cho nó. “
Bây giờ việc trong nhà đều do con trai quyết định, lỡ như thằng bé thật sự dỗi dằn bỏ về nước ngoài, cả cơ ngơi đồ sộ của nhà họ Hoắc đổ lên đầu ông mất.
Ông chỉ sớm nghỉ hưu an dưỡng tuổi già thôi!
Diệp Tuyết đầu lườm chồng một cái, hừ giọng: “Ông thì cái gì? Không thấy con dâu đang đám trai trẻ trộm ? “
“Theo thấy, con dâu xinh thế là dùng chút ‘thủ đoạn’ mới giữ . Chứ trông chờ cái thằng con ‘khúc gỗ’ mùi đời của , mà đấu đám công tử nhà giàu mồm mép, lắm chiêu trò ngoài ? “
Nói xong, bà véo nhẹ cánh tay Hoắc Cảnh Nghiên: “Mẹ đúng , đồ khúc gỗ? “
Hoắc Cảnh Nghiên: “ . “
Anh trả lời.
Trả lời thì khác nào tự nhận là khúc gỗ thật?
Diệp Tuyết kéo tay Hoắc Cảnh Nghiên sảnh tiệc, lập tức dẫn đến thẳng mặt Đàn Linh Âm: “Ôi chao, đây Linh Âm , xinh quá mất, giống hệt cháu hồi trẻ! “
Bà rạng rỡ, tiến tới nắm lấy tay Đàn Linh Âm, ánh mắt tràn ngập vẻ yêu thích.
Đàn Linh Âm đoán đây là của Hoắc Cảnh Nghiên nên cũng chủ động đưa tay cho bà nắm: “Cháu cảm ơn lời khen của bác ạ. “
Dung Uyển Thục bước tới ôm lấy Diệp Tuyết: “Chị Tuyết, lâu gặp, dạo chị khỏe ? “
Diệp Tuyết vỗ vỗ lên lưng bà, trách yêu: “Còn hỏi ai là từ chối lời mời của , mới khiến chúng lâu như gặp mặt hả? “
Thật , chuyện xảy với nhà họ Đàn mấy năm nay, bà Diệp Tuyết đều cả.