Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 96

Cập nhật lúc: 2025-02-03 11:04:03
Lượt xem: 40

Hoàng Nghệ Đức cúp máy, lập tức đạp chân ga tăng tốc.

Xe vừa chạy được hai phút, Khương Trà đột nhiên lên tiếng:

"Cảnh sát Hoàng, dừng xe một lát."

Hoàng Nghệ Đức giật mình, thắng xe lại, quay đầu hỏi:

"Ở đây sao? Có chuyện gì quan trọng à?"

"Anh cứ đi trước đi, lát nữa tôi sẽ đến." Khương Trà không đợi anh trả lời, đã mở cửa xe bước xuống.

Tạ Vinh An thấy vậy cũng lập tức nhảy xuống theo.

Hoàng Nghệ Đức nhíu mày, nhanh chóng xuống xe, nhìn hai người với vẻ lo lắng:

"Có cần tôi đi cùng không? Bây giờ thời gian đang rất gấp, tôi sợ hai người gặp nguy hiểm."

"Không cần đâu, anh cứ đến nhà cục trưởng trước." Khương Trà nói xong, nhận lấy danh thiếp Hoàng Nghệ Đức đưa rồi nhét vào túi quần, sau đó xoay người rời đi.

Tạ Vinh An không chần chừ mà bước nhanh theo.

Hai người đều đang đi dép xỏ ngón—một đôi giá mười hai đồng, một đôi giá mười hai vạn.

Khương Trà dừng lại trước một cột điện ven đường, mắt chăm chú nhìn tờ thông báo tìm người dán trên đó.

Tạ Vinh An đứng bên cạnh, cũng nhìn theo nhưng không thấy có gì đặc biệt, liền hỏi:

"Tờ thông báo này có gì kỳ lạ sao?"

Khương Trà không trả lời ngay, chỉ nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi lâu, rồi ghi nhớ nhanh số điện thoại và địa chỉ liên hệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/96.html.]

Bé trai trong ảnh khoảng bảy tuổi, gầy gò, mặc quần áo cũ sờn, trên tay cầm một chiếc túi da rắn to, bên trong đựng đầy chai nhựa. Nó đi ngược dòng trong đám học sinh tan học đông đúc, hoàn toàn lạc lõng giữa những chiếc khăn quàng đỏ rực.

Sau đó, hai người đi sâu vào một con hẻm nhỏ, rồi dừng lại trước một căn tầng hầm ẩm thấp. Từ ngoài cửa sổ nhìn vào, họ thấy một bà lão lưng còng, tóc bạc hoa râm, dáng người gầy yếu đang đi qua đi lại.

Một lúc sau, bà lại xuất hiện, trên tay cầm một xấp thông báo tìm người. Bà đứng gần cửa sổ, mượn chút ánh sáng yếu ớt, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên tờ giấy hồi lâu, rồi len lén lau nước mắt.

Tạ Vinh An hít sâu một hơi, giọng khàn đi:

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

"Có phải đứa bé bị mất tích là cháu nội của bà ấy không?"

Khương Trà gật đầu.

Tạ Vinh An liếc nhìn căn nhà nhỏ cũ kỹ, rồi lại nhớ đến hình ảnh cậu bé trong bức ảnh trên thông báo, hốc mắt chợt nóng lên. Hắn cố kìm nén cảm xúc, hỏi tiếp:

"Cha mẹ nó đâu?"

"Cha bị tai nạn xe mất rồi."

"Vậy... không nhận được tiền bồi thường sao?"

"Nhận được, nhưng mẹ nó mang hết tiền đi rồi."

Tạ Vinh An c.h.ế.t lặng.

Người ta thường nói, hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng lòng người... đôi khi còn tàn nhẫn hơn cả thú dữ.

Chỉ chốc lát sau, bà lão cầm xấp thông báo bước ra đường.

Bà gặp ai cũng đưa tờ giấy cho người đó, giọng khẩn thiết:

"Cháu tôi tên là Tần Phong Vũ. Nếu ai nhìn thấy cháu, xin hãy giúp tôi liên hệ với cảnh sát. Tôi đội ơn, cảm ơn nhiều lắm!"

Loading...