Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 95

Cập nhật lúc: 2025-02-03 11:02:19
Lượt xem: 43

Mặt Tạ Vinh An tái mét. Hắn ngồi đơ như tượng mất mấy giây, rồi trợn mắt nhìn Khương Trà như thể đang thấy ma.

“Sao ngươi nhớ rõ hơn cả ta vậy?”

Im lặng một lát, hắn bỗng nhiên sực tỉnh, hai mắt sáng lên.

“Chẳng lẽ ngươi là người trọng sinh? Hay là xuyên sách? Ngươi biết hết tất cả chuyện của bọn ta, chẳng lẽ chúng ta thật sự đang sống trong một cuốn sách?”

Hắn kích động nắm lấy cánh tay Khương Trà.

“Vậy ta là nhân vật gì?”

Khương Trà không do dự, thản nhiên đáp:

“Người qua đường Giáp.”

Tạ Vinh An c.h.ế.t sững.

“Sao có thể?” Hắn chỉ vào gương mặt đẹp trai của mình, không cam tâm. “Nhìn đi, khuôn mặt mê đảo chúng sinh này, tỉ lệ thân hình vàng này, tám múi cơ bụng này, sao cũng phải là nam thứ chứ? Nam thứ phong lưu đa tình, vậy mà chỉ là người qua đường Giáp sao?”

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Khương Trà nghiêng đầu, vẻ mặt đầy ẩn ý.

“Nam thứ không phải ngươi. Nhưng cũng có chút liên quan đến ngươi.”

Tạ Vinh An nhíu mày.

“Sao ta cứ có cảm giác ngươi đang lừa ta vậy?”

Dù lớn hơn Khương Trà mười tuổi, nhưng nhiều lúc hắn cứ có cảm giác chỉ số thông minh của mình bị nghiền nát thê thảm. Chẳng lẽ là ảo giác? Không, chắc chắn là ảo giác! Mười năm ăn cơm không thể nào ăn phí vậy được!

Hoàng Nghệ Đức lái xe phía trước suýt nữa cười lăn.

Khương Trà khoanh tay, ánh mắt đầy vẻ thích thú.

“Còn muốn nghe nữa không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/95.html.]

Tạ Vinh An lập tức căng thẳng, nhưng không kịp ngăn cản.

“Hồi sáu tuổi, ngươi từng nhận nhầm một bé gái tóc ngắn rất xinh đẹp thành bé trai, còn động tay cởi quần người ta. Kết quả chọc bé ấy khóc ầm lên. Hôm sau đến tận nhà xin lỗi, lại bị ba cô bé trừng mắt đến mức một tháng gặp ác mộng.”

Tạ Vinh An tức khắc đỏ bừng mặt, vội vã chắp tay cầu xin.

“Ngọa tào! Cô nãi nãi! Con xin người đừng nói nữa! Người là cha của con, cha ơi, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi! Con tin người là lão đại, sau này con chính là tiểu đệ của người! Người bảo con làm gì, con làm nấy!”

Khương Trà cười như không cười.

Xe tiếp tục chạy thêm hai tiếng, cuối cùng cũng đến nơi. Nhưng vừa vào khu đô thị, còn cần khoảng mười phút nữa mới tới nhà cục trưởng.

Lúc này, Hoàng Nghệ Đức nhận được cuộc gọi từ cục trưởng Trần. Anh ta lập tức bật loa ngoài.

Giọng cục trưởng Trần sốt ruột vang lên, kèm theo tiếng khóc của vợ ông ta ở bên cạnh.

“Nghệ Đức, cậu nói đã mời được đại sư chưa?”

Hoàng Nghệ Đức đáp ngay:

“Cục trưởng, tôi đang đưa cô ấy đến đây, khoảng mười phút nữa là tới nhà ngài.”

Cục trưởng Trần gấp gáp:

“Có thể nhanh hơn không? Tiểu Chanh Tử nhà tôi mất tích rồi! Ban đầu con bé còn đang vẽ tranh trên gác mái, bảo mẫu cũng ở nhà trông, nhưng chỉ mới vào toilet một chút, lúc đi ra đã không thấy người đâu!”

Vợ chồng cục trưởng vừa lo lắng vừa hoảng hốt, giọng nói run rẩy.

Hoàng Nghệ Đức vội hỏi:

“Đã kiểm tra camera chưa?”

“Kiểm tra rồi! Nhưng không thấy ai cả! Camera còn không quay được cảnh con bé đi đâu mất! Chúng tôi… chúng tôi…”

Giọng nói nghẹn ngào.

Loading...