Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 72
Cập nhật lúc: 2025-02-02 16:24:02
Lượt xem: 49
Thì ra, hắn đã tỉnh từ lâu nhưng giả vờ bất tỉnh để đánh lừa mọi người. Ban đầu hắn nghĩ có thể thoát được, nhưng ai ngờ nhóm này lại muốn bắt hắn về đồn.
Khương gia đã cho hắn rất nhiều tiền, nhưng hắn lại đem đi đánh bạc sạch bách. Nếu không g.i.ế.c được Khương Trà, không chỉ hắn mà cả gia đình hắn cũng sẽ gặp tai họa.
Hắn hiểu rất rõ Khương gia là hạng người gì—ăn thịt người không nhả xương!
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Thế nên, hắn lựa chọn bí quá hóa liều!
"Phanh!"
Tiếng s.ú.n.g vang lên chát chúa.
Tạ Vinh An và Hoàng Nghệ Đức gần như đồng thời lao tới, định đẩy Khương Trà ra.
Nhưng cô vẫn đứng yên.
Dù bị thiên lôi hạn chế phần lớn năng lực, nhưng trong mắt cô, viên đạn vẫn chậm đến mức như đang bò.
Khương Trà bình tĩnh rút ra quân dụng đao mà Tạ Cửu Đường đưa cho cô. Lưỡi đao sắc bén, chất liệu cứng rắn, đạn có xuyên cũng vô ích.
"Đang!"
Viên đạn vừa chạm vào thân đao liền b.ắ.n ngược, cắm thẳng vào chân trái của Trương Tam Quân.
Cô cố ý tránh những chỗ chí mạng như động mạch chủ hay tim, chỉ phá nát một chân hắn, bảo đảm cả đời này hắn không thể đi đứng bình thường được nữa.
"A——"
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp khu rừng, làm lũ quạ đen giật mình kêu loạn.
Nghe chẳng khác nào một khúc nhạc tiễn người xuống mồ.
Khương Trà nhìn quân dụng đao chỉ hơi ám khói nhưng không hề tổn hại, khóe môi cong lên, giọng điệu nhàn nhã:
"Bây giờ thì có thể tạm giữ hắn với tội danh mưu sát chưa?"
Cảnh sát lập tức xông tới, còng tay Trương Tam Quân.
Khương Trà phủi tay, xong việc.
Tạ Vinh An chạy đến, căng thẳng nhìn cô:
"Em không sao chứ? Có bị thương không?"
Khương Trà liếc qua anh ta một cái, thản nhiên nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/72.html.]
"Anh sắp c.h.ế.t rồi, lo cho bản thân trước đi."
Tạ Vinh An: "???"
"Tôi quan tâm em mà! Sao em lại nguyền rủa tôi?"
Khương Trà cười tủm tỉm, giơ một ngón giữa trước mặt anh ta:
"Anh muốn dùng tôi đổi lấy bộ sưu tập trăm triệu của Cửu thúc, tưởng tôi không biết hả?"
Tạ Vinh An trợn tròn mắt:
"WTF? Sao em biết??"
"Đoán ra."
"Đừng nói linh tinh! Em tưởng mình là thiên sư thật à?"
Khương Trà lạnh nhạt đáp:
"Tôi vốn là."
Tạ Vinh An: "…"
"Được được, em muốn là gì cũng được! Nếu em thực sự đoán đúng, tôi theo em làm tiểu đệ một năm!"
Khương Trà nhếch môi:
"Một lời đã định."
Hoàng Nghệ Đức bước tới, nghiêm túc nói:
"Đồng chí Khương Trà, có thể nói chuyện riêng một chút không?"
Cái xưng hô "đồng chí" này khiến cô suýt đứng nghiêm theo phản xạ.
Khương Trà đi theo anh ta ra chỗ khuất.
Hoàng Nghệ Đức gãi đầu:
"Là chuyện về sư phụ tôi, Trương Thiết. Tôi còn chưa chính thức cảm ơn cô. Ông ấy là người vô cùng quan trọng với tôi. Cảm ơn cô đã cứu ông ấy, ân tình này tôi nhất định sẽ trả."
Khương Trà gật đầu:
"Tôi biết. Hồi nhỏ, anh suýt bị bọn buôn người bắt cóc, chính sư phụ anh đã cứu anh một mạng, còn bị thương nặng đến mức tưởng chừng không thể làm cảnh sát."