Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 470
Cập nhật lúc: 2025-02-22 10:53:05
Lượt xem: 27
Thái độ của Trương Xuân Lan càng khiến mọi người tin rằng những lời Khương Trà nói đều là thật.
Trần đại sư biến sắc, không cam tâm, lớn tiếng phản bác:
"Các người đã thông đồng từ trước! Chuyện này chắc chắn là dàn dựng!"
Cụ bà nhặt ve chai lau vội khóe mắt, giọng khàn đặc:
"Ta không hề thông đồng với ai cả, cũng chưa từng nhận tiền của cô ấy. Trước khi đến đây, chúng ta thậm chí còn chưa từng gặp mặt."
Trần đại sư liếc mắt ra hiệu cho đồ đệ của mình. Tên đồ đệ lập tức hùa theo:
"Nói thì ai chẳng nói được! Ai chứng minh được bà không quen biết cô ta từ trước?"
Khương Trà chậm rãi nhìn sang, ánh mắt mang theo chút châm biếm:
"Các người là người chọn bà ấy làm nhân chứng, không phải tôi. Nếu thật sự có thông đồng, chẳng phải là chính các người đã thông đồng với bà ấy sao?"
Lời này vừa thốt ra, đám đông xôn xao hẳn lên. Tên đồ đệ nhất thời á khẩu, không thể phản bác.
Lúc này, có người trong đám đông lên tiếng:
"Không phải còn một người nữa sao? Chúng ta tính tiếp một quẻ đi! Lần này, để cô gái trẻ bói trước, nếu sau đó Trần đại sư không thể bổ sung thêm chi tiết nào mới, vậy xem như thua!"
Người xung quanh đồng loạt hưởng ứng, ánh mắt hừng hực chờ đợi trận phân tài cao thấp tiếp theo.
Trong khi đó, Khương Trà khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng dặn dò Ôn Giản An. Anh nhanh chóng hiểu ý, lặng lẽ lấy nốt một vạn đồng còn lại đưa cho cụ bà nhặt ve chai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/470.html.]
Cụ bà lặng người nhìn xấp tiền trên tay, đôi mắt già nua run rẩy.
Bà không ly hôn.
Nhưng cả cuộc đời bà, có lẽ đây là lần đầu tiên bà nhận được một chút công bằng.
Sau này, chồng bà cùng người phụ nữ kia, cả gia đình họ ở nước ngoài bị một nhóm cướp có vũ trang xông vào nhà, tất cả đều bị b.ắ.n chết.
Cha mẹ chồng bà vì quá đau lòng mà cũng lần lượt qua đời.
Trước khi mất, hai ông bà từng tìm gặp bà, mong nhận được chút quan tâm. Nhưng Trương Xuân Lan chỉ lạnh lùng đứng nhìn, chẳng hề rơi một giọt nước mắt. Bà đã không còn gì để mất, cũng không còn gì để tha thứ.
Nhưng dù có báo được thù, tuổi già cũng đã ập đến.
Cơ thể bà ngày một yếu đi, chẳng thể sinh con, chẳng thể lao động kiếm sống. Không còn lựa chọn nào khác, bà đành nhặt rác mưu sinh, sống qua ngày đoạn tháng.
Mãi cho đến tận bây giờ.
Người thứ hai bước lên, một người đàn ông khoảng ba mươi chín tuổi, dáng vẻ chỉn chu, lịch sự, có lẽ làm việc trong văn phòng.
Khương Trà nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói:
"Lưu Hiểu Tinh, năm nay anh ba mươi chín tuổi, hiện tại đang rơi vào giai đoạn bế tắc. Cha mẹ anh ở quê sức khỏe yếu dần, cần có người bên cạnh chăm sóc. Nhưng công ty lại không duyệt đơn nghỉ dài hạn, nếu muốn về nhà lo cho cha mẹ, anh buộc phải từ chức.
Thế nhưng nếu nghỉ việc, với chuyên môn của anh, ở quê chẳng có đất dụng võ, mà thu nhập chắc chắn sẽ giảm mạnh.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Anh cũng từng nghĩ đến chuyện đón cha mẹ lên thành phố, nhưng bản thân vẫn đang thuê nhà, chưa có chỗ ở ổn định. Chưa kể vợ anh cũng phản đối chuyện này, cô ấy không muốn đưa cha mẹ anh lên đây, cũng chẳng muốn cùng anh về quê.