Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 437

Cập nhật lúc: 2025-02-21 10:00:42
Lượt xem: 9

Dưới cầu vượt là một đoạn dốc dài.

Khương Trà thả nhẹ phanh, xe ba gác từ từ trượt xuống.

Dưới cầu vượt đã có nhiều người bày sạp buôn bán, người qua lại cũng khá đông.

Khương Trà vừa định tìm một chỗ trống thì nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên:

"Cô nương, xem bói không? Không trúng không lấy tiền!"

Nàng quay sang, thấy một ông lão đeo kính đen đang ngồi trên một tấm chiếu.

Là một kẻ giả mù.

Có vẻ ông ta không nhìn thấy rõ hai chữ "Xem Bói" trên lá cờ của nàng.

Khương Trà liếc mắt nhìn quanh, phát hiện cả một dãy dài dưới cầu vượt cứ cách hai, ba mét lại có một sạp xem bói.

Không còn nhiều chỗ trống để nàng chọn.

Nàng nhìn lại ông lão một lần nữa, rồi cười nhẹ: "Thế này đi, nếu ông xem không đúng, tôi vẫn trả tiền. Nhưng ông có thể nhường tôi nửa sạp không?"

Ông lão hơi sững người.

Tuy không bị mù, nhưng vì thị lực kém, lại thêm đang giả vờ mù nên phải đeo kính đen, khiến ông ta không nhìn rõ được những gì trên xe ba gác của Khương Trà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/437.html.]

Trong suy nghĩ của ông lão, nàng chắc chắn là một cô gái trẻ đến đây để bán đồ ăn vặt hoặc hàng thủ công nhỏ lẻ.

Bình thường, dưới cầu vượt này cũng có không ít người trẻ tuổi đến kiếm thêm bằng cách đó.

Ông ta không nghĩ nàng là một thầy bói, càng không tin một cô gái trẻ trung, xinh đẹp thế này lại có thể xem bói.

Nhìn qua đã thấy không đáng tin rồi.

Dù có lừa tiền, chắc cũng chẳng ai bị lừa...

Lão già vuốt bộ râu lốm đốm bạc, nheo mắt cười, tưởng gặp được con nhóc dễ dụ, liền vỗ băng ghế nhỏ trước sạp, mời Khương Trà ngồi xuống.

"Tiểu cô nương, ngồi đây, đưa tay cho ta." Lý Đại Xuân cười hiền lành, nhưng ánh mắt lóe lên tia tính toán.

Khương Trà không chút do dự ngồi xuống, đưa tay ra, giọng bình thản: "Ông không phải mù sao? Sao lại nhìn thấy?"

Lý Đại Xuân không hề nao núng, chắp tay sau lưng, giả bộ thâm sâu: "Nhìn trộm thiên mệnh, không cần đôi mắt, chỉ cần tâm nhãn."

Vừa nói, ông ta vừa cầm lấy tay Khương Trà, giả vờ nắn nắn, vuốt ve vài đường trên lòng bàn tay, ánh mắt nheo lại, giả bộ thở dài.

"Ôi chao, cô nương có mệnh cách tốt trời sinh, số phận suôn sẻ, vạn sự đều thuận buồm xuôi gió... chỉ tiếc..."

Ông ta cố tình kéo dài giọng điệu, chờ phản ứng.

Khương Trà nhíu mày, cố ý làm ra vẻ lo lắng, khẩn trương hỏi: "Chỉ tiếc cái gì?"

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Lý Đại Xuân thấy con mồi mắc câu, càng ra vẻ thần bí, chậm rãi hỏi: "Gần đây có phải cô cảm thấy xui xẻo không? Làm gì cũng không thuận lợi? Gia đình không hòa thuận, bạn bè xa cách, mọi người xung quanh dường như không thích cô?"

Loading...