Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 378
Cập nhật lúc: 2025-02-19 10:34:19
Lượt xem: 101
[Bình luận trực tiếp từ khán giả:]
— "Ngọa tào! Có ai nhìn thấy không? Đôi mắt kia vừa động đậy!"
— "Tôi không thấy gì cả."
— "Tôi thấy! Trời ơi, đáng sợ quá!"
— "Mẹ ơi, chương trình này là livestream hay phim kinh dị vậy?"
— "Tôi còn thấy đôi mắt trên tường xoay qua nhìn thẳng vào Khương Trà! Tôi chụp màn hình lại rồi, nhưng đáng sợ là… trong ảnh, mắt nó không hề động đậy!"
— "A a a a đừng nói nữa! Tối nay tôi ở nhà một mình, ai cứu tôi với!"
— "Thuê gấp ba bạn nam sáu múi mười tám tuổi ngủ cùng tôi ngay!"
Khương Trà không nói gì, chỉ xoay người, tiến đến gần bức tranh. Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào.
"A—!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên khiến cả trường quay giật mình. Một số khán giả xem trực tiếp còn sợ đến mức phát khóc.
Nhưng rồi tất cả nhanh chóng nhận ra, người hét không phải ai khác mà là một nam sinh viên trong đoàn.
Cậu ta nhảy dựng lên, la hét: "Có cái gì đó đang bò trên người tôi!"
Tạ Vinh An vội kéo cổ áo cậu ta ra, vừa nhìn thấy thứ kia liền suýt ngất tại chỗ—một con gián khổng lồ to bằng ba ngón tay đang bám chặt trên lưng áo nam sinh viên.
Tạ Vinh An sợ gián nhất, mặt mày trắng bệch, cả người lảo đảo.
Cuối cùng, Hạ Trúc Tuyết phải ra tay, nhanh chóng phủi con gián xuống đất.
[Bình luận trực tiếp:]
— "Mẹ nó! Dọa tôi khóc rồi, ai đền nước mắt cho tôi đây?"
— "Khóc người cộng thêm một!"
— "Lần đầu tiên trong đời thấy con gián bự thế này!"
— "Bạn trai tôi vừa nãy bị dọa đến ngất luôn rồi, có cần gọi cấp cứu không?"
— "Người miền Nam cho hay: gián loại này biết bay."
— "Ngọa tào! Đừng đùa vậy chứ???"
— "A a a a a im đi, tôi sợ lắm rồi!"
Giữa lúc đó, tay Khương Trà vẫn đặt trên bức tranh.
Nàng cảm nhận được một thứ rất lạ—một nhịp đập. Không phải âm thanh có thể nghe thấy bằng tai, mà là một cảm giác rõ rệt lan tỏa qua lòng bàn tay.
Ngay khi nàng định tiến thêm một bước, đội trưởng Hàn bất ngờ giữ cổ tay nàng lại.
"Chờ một chút."
Khương Trà nghi hoặc quay đầu nhìn hắn: "?"
Đội trưởng Hàn chỉ vào máy quay đang livestream, ra hiệu cho tổ đạo diễn cắt cảnh.
Hắn là đội trưởng đội quản lý sự kiện đặc biệt của quốc gia, công việc của hắn không chỉ là giải quyết những hiện tượng siêu nhiên, mà còn phải kiểm soát dư luận, tránh gây hoảng loạn trong dân chúng.
Tuy không nhìn thấy điều bất thường trên bức tranh, nhưng hắn có thể cảm nhận được nó có vấn đề. Hơn nữa, hắn tin tưởng vào trực giác của Khương Trà, vì vậy lập tức ngăn cản nàng hành động bừa bãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/378.html.]
Sau khi tổ đạo diễn ngầm hiểu ý mà cắt cảnh quay, đội trưởng Hàn ra lệnh:
"Tạ Vinh An, các cậu qua bên kia kiểm tra thử."
Khi những người khác rời đi, chỉ còn lại Khương Trà và đội trưởng Hàn trong căn phòng tĩnh lặng.
Khương Trà chậm rãi đưa tay vào bức tường. Điều kỳ lạ là bức tường vốn rắn chắc bỗng trở nên mềm như nước, để mặc bàn tay nàng dễ dàng xuyên qua.
Nàng túm lấy một thứ gì đó bên trong, rồi bất ngờ dùng sức kéo mạnh ra ngoài.
"Ùm!"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Thứ bị lôi ra là một vật thể mềm nhũn, trơn trượt như một con bạch tuộc vừa được vớt lên từ đáy biển. Nó giãy giụa muốn thoát khỏi tay nàng, định hóa thành chất lỏng để trốn đi.
Nhưng Khương Trà không để cho nó cơ hội.
Nàng giơ cao tay, mạnh mẽ nện nó xuống đất.
"Rầm!"
Sinh vật kỳ lạ bị đập mạnh đến mức bẹp dí, trông chẳng khác gì một vũng chất lỏng đang co giật. Trên bề mặt vũng chất lỏng ấy… thậm chí còn có cả ngũ quan của con người.
Khương Trà chậm rãi tiến tới, ngồi xổm xuống, quan sát nó.
Thứ kia vừa hồi phục thần trí, định bỏ trốn thì nàng giẫm mạnh một chân lên, đè trúng chỗ hiểm.
Nó lập tức quằn quại, phát ra âm thanh trầm thấp như đến từ đáy biển sâu, âm thanh ấy không giống ngôn ngữ của loài người, mà giống một loại sóng âm tác động trực tiếp vào não bộ.
Nhưng chỉ có Khương Trà là hiểu được.
"Đau quá! Con người… buông tha ta!"
Khương Trà không chút cảm xúc, hờ hững hỏi: "Đây là thái độ cầu xin người khác của ngươi sao?"
Thứ kia run rẩy, yếu ớt nài nỉ: "Cầu xin… cầu xin ngươi… buông tha cho ta… ta đau quá!"
Nàng dậm chân mạnh hơn, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi còn dám chạy, ta lập tức thiến ngươi."
"Đừng! Đừng mà!" Thứ kia vội kêu lên, "Ta tên là Chương Dự, nhưng ta không phải bạch tuộc!"
Khương Trà ra hiệu cho nó nói tiếp.
"Ta là hậu duệ của sinh vật cổ đại, sống ở nơi sâu nhất của biển. Ba mươi năm trước, ta bị một con người có hình xăm hạt tử độc trên cổ bắt đến đây, nhốt trong sân trường này. Hắn dùng ta để nuôi dưỡng quỷ vương… con ch.ó vừa rồi chỉ là một trong số đó."
Khương Trà nghe xong, khẽ động ngón tay, nhanh chóng vẽ một đạo phù chú giữa không trung, sau đó đẩy mạnh về phía Chương Dự.
Một tia sáng xanh lóe lên, thấm vào cơ thể của nó.
"Ta đã yểm một đạo phù lên người ngươi." Giọng nàng vẫn bình thản, "Nếu ngươi giúp ta tìm một thứ dưới đáy biển sâu, ta sẽ thả ngươi đi."
Chương Dự mừng rỡ gật đầu liên tục: "Được! Chỉ cần ngươi thả ta, cái gì ta cũng làm!"
Khương Trà từ tốn thu chân lại.
Chương Dự đứng dậy, biến đổi hình dạng thành một thân thể người cao tầm một mét ba, nhưng ngoài hình dáng đại khái ra, chẳng có chỗ nào giống con người cả. Cả thân thể nó vẫn là một vũng chất lỏng, có thể tùy ý chảy trôi.
Nó chớp đôi mắt kỳ lạ nhìn nàng, cẩn thận hỏi:
"Ngươi thực sự sẽ thả ta đi sao? Cái tên loài người nham hiểm kia đã giam cầm ta suốt ba mươi năm… lần này, ta có thể tự do thật chứ?"
Khương Trà vung tay vẽ một đường phù văn cuối cùng, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
"Bây giờ, ngươi có thể rời khỏi nơi này rồi."