Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 362

Cập nhật lúc: 2025-02-18 14:02:22
Lượt xem: 35

Lão Đàm mất kiên nhẫn, từ gầm giường bò ra, gõ gõ ván giường bên cạnh nàng, giọng thấp xuống:

"Ngươi không thể đứng lên. Đúng mười hai giờ, thứ kia sẽ xuất hiện. Nếu có ai rời khỏi giường, sẽ bị nó mang đi… vĩnh viễn không thể trở về."

Khương Trà nghiêng đầu, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi chờ đến tận bây giờ, chỉ để nhắc nhở ta sao?"

Lão Đàm bị vạch trần, mặt thoáng đỏ lên, lập tức cứng cổ đáp: "Đương nhiên không phải! Ta chỉ là… mất ngủ thôi."

Khương Trà không vạch trần hắn.

Nàng xỏ dép, đứng lên, nhìn hắn cười cười: "Ngươi có muốn đi cùng ta không?"

Lão Đàm cau mày: "Ngươi nhất định phải đi sao?"

Nàng không trả lời, bước về phía cửa.

Lão Đàm siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, rồi bất chợt nghiến răng giậm mạnh chân xuống sàn.

Từ dưới gầm giường, hắn lại chui ra lần nữa, quát lên:

"Ít nhất cũng đổi sang giày thể thao đi! Đi dép tông mà gặp chuyện thì chạy kiểu gì?!"

Khương Trà ngồi xổm trên lan can hành lang, đưa mắt nhìn xuống bên dưới với vẻ dò xét.

Lão Đàm thấy vậy thì giật mình, vội la lên:

"Ngươi đừng có mà đứng đó! Đây là tầng sáu đấy, ngã xuống không c.h.ế.t cũng tàn phế!"

Khương Trà cười nhẹ, giọng đầy tự tin:

"Ta sẽ không ngã."

Lão Đàm trợn trắng mắt, bực bội nói:

"Ngươi có biết c.h.ế.t đuối phần lớn đều là người biết bơi không?"

Khương Trà không để tâm, chỉ liếc nhìn đồng hồ trên tay. Cái đồng hồ này là Tạ Cửu Đường đưa cho nàng. Vì đã rời khỏi thế giới này quá lâu, nàng không còn nhớ rõ thương hiệu của nó, nhưng chắc chắn trong đám người đang xem phát sóng trực tiếp, có đến bảy tám mươi phần trăm nhận ra đây là một món hàng đắt tiền.

Chưa kể đến cái "thẻ tên cho chó" nàng luôn đeo trước ngực. Một cái thẻ nhỏ nhưng giá trị lên tới 200 vạn.

Đồng hồ thì khỏi bàn, giá trên trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/362.html.]

Đôi dép tông nàng đang đi là món rẻ nhất, cũng không dưới năm vạn, còn dây buộc tóc tùy tiện trên đầu thì có giá ba vạn.

Khương Trà thản nhiên hỏi:

"Ngươi căng thẳng thật sao?"

Lão Đàm nghiêm mặt:

"Không có, ta không căng thẳng."

"Vậy còn hai phút nữa," Khương Trà chậm rãi nói, "Ngươi đã từng thấy thứ đó chưa?"

Lão Đàm cau mày nhắc nhở:

"Quỷ đã thấy thứ đó đều không trở lại, không có ngoại lệ."

Khương Trà nhếch môi cười:

"Ta có thể là ngoại lệ."

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Lão Đàm còn chưa kịp đáp, bỗng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, thân thể như bị kéo xuống.

"A——!"

Lão Đàm hét lên thảm thiết. Hắn bị Khương Trà túm cổ áo, trực tiếp kéo theo nhảy xuống từ tầng sáu. Khoảnh khắc đó, hắn suýt quên mất mình đã c.h.ế.t từ lâu.

Hai người đáp xuống mặt đất.

Lão Đàm trố mắt nhìn Khương Trà, giọng run rẩy:

"Ngươi... ngươi thật sự là người sao?"

Khương Trà cười khẽ:

"Ta nhìn không giống người à?"

Lão Đàm nuốt nước bọt:

"Người bình thường làm sao có thể nhảy từ tầng sáu xuống mà không bị thương?"

"Vậy ta không phải là người bình thường rồi." Khương Trà ung dung khoanh tay.

Lão Đàm: "..."

Loading...