Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 358
Cập nhật lúc: 2025-02-18 13:59:08
Lượt xem: 28
Khương Trà đang ăn khuya, một tay cầm mì giòn, một tay cầm lạt điều, dáng vẻ hết sức thảnh thơi. Nhưng xung quanh nàng lại chẳng hề yên bình.
Trên giường, dưới sàn, bên cửa sổ, đầy rẫy những bóng ma hình thù kỳ dị.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Có kẻ trên đầu cắm nguyên con dao, có kẻ mất nguyên một cánh tay, vung vẩy trông quái dị, có kẻ mất cả hai chân, chỉ còn biết dùng tay bò lê bò lết trên sàn.
Nhưng điều quỷ dị hơn cả… là lũ ma này đang nhảy disco.
Tiếng nhạc điên cuồng vang vọng khắp căn phòng, đèn flash nhấp nháy liên tục, phản chiếu lên những gương mặt trắng bệch không chút sinh khí.
Bọn họ lắc lư loạn xạ, đung đưa tứ chi theo nhịp nhạc kỳ quái.
Rồi không biết từ lúc nào, từng con từng con một bắt đầu mon men lại gần Khương Trà.
Một con ma thò sát mặt nàng, hít hà mùi thơm từ gói mì giòn trên tay nàng, vẻ mặt đầy thèm thuồng:
"Thơm quá đi mất!"
Con ma bên cạnh đẩy hắn ra, tranh thủ ngửi một hơi: "Ngươi ngửi đủ chưa? Đến lượt ta!"
Bọn chúng không ăn được, chỉ có thể thi nhau hít hà, như thể có thể hưởng thụ hương vị theo cách đó.
Khương Trà vẫn im lặng, không để tâm, tiếp tục bẻ mì giòn bỏ vào miệng nhai rôm rốp.
Ăn xong một gói, nàng mở lạt điều.
Một con ma khác lập tức nhào lên, nước miếng chảy ròng ròng:
"Lạt điều! Đã lâu rồi ta không được ngửi mùi này!"
"Ôi! Ta cũng muốn ngửi!"
"Chính là mùi này! Trời ơi, nếu sớm biết mình c.h.ế.t sớm vậy, ta đã ăn thêm hai gói lạt điều trước khi c.h.ế.t rồi!"
"Đừng nói như kiểu ngươi có thể lựa chọn lúc c.h.ế.t vậy..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/358.html.]
"Công nhận... Nhưng mà khoan, giờ ta mới nhớ, ta c.h.ế.t như thế nào nhỉ?"
"Ta cũng không nhớ nổi!"
"Đúng rồi! Lão Đàm đâu? Hắn là đứa c.h.ế.t sớm nhất trong đám bọn mình mà? Chắc hắn nhớ ta c.h.ế.t thế nào chứ?"
Từ góc phòng, một con ma gầy gò bước ra, khẽ ho một tiếng:
"Ta nhớ chứ. Ngươi c.h.ế.t vì… ban đêm đói bụng, lén dậy ăn mì gói, còn bỏ thêm xúc xích ăn liền vào. Ăn được một nửa thì bị nghẹn chết."
"... Ta c.h.ế.t thảm vậy sao?" Nam quỷ kia mặt mày trắng bệch hơn cả khi còn sống, giọng run rẩy: "Khoan, vậy ta đã kịp ăn hết mì chưa?"
"À đúng rồi, lúc ngươi đang ăn, ta còn đứng nhìn thèm muốn chết! Kết quả là… ngươi cũng c.h.ế.t luôn."
"...!!!"
Nam quỷ gào khóc thảm thiết, ôm đầu tuyệt vọng:
"Sao ta lại c.h.ế.t oan uổng như vậy chứ! Nếu đã c.h.ế.t rồi, sao không để ta ăn xong rồi mới chết!"
Khương Trà: "..."
Một con ma khác vỗ vai hắn, an ủi:
"Được rồi, ít nhất ngươi còn biết mình c.h.ế.t thế nào. Nhìn hắn kìa."
Hắn chỉ về một con ma đang đội cái vung nồi lên đầu.
Nam quỷ nghẹn xúc xích còn chưa hết bàng hoàng, nức nở một tiếng: "Hắn c.h.ế.t thế nào?"
"Hắn nửa đêm tỉnh dậy muốn đi vệ sinh, bò xuống giường, bước hụt, đập gáy xuống sàn c.h.ế.t luôn."
Lúc này, nam quỷ đội vung nồi từ từ quay đầu lại.
Phía sau gáy của hắn… hoàn toàn phẳng lì.