Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 316

Cập nhật lúc: 2025-02-16 11:07:44
Lượt xem: 5

An Hòa Sơn mấy ngàn năm trước từng có tiên nhân phi thăng, linh khí tản ra làm cho đám thổ nhân sâm sinh ra linh trí, dần dần sinh sôi tại nơi này. Nhưng những năm gần đây, linh khí trên địa cầu ngày càng suy giảm, con người cũng chẳng còn ham tu tiên, lãnh địa của yêu quái vì thế càng lúc càng bị thu hẹp.

Hiện giờ, có thể sống sót đã là rất may mắn.

Tộc trưởng của bọn chúng là một thổ nhân sâm lớn tuổi nhất hiện tại. Dù đôi lúc đãng trí, nhưng vẫn kiên định vào trực giác của mình. Ông ta trầm giọng nói:

"Ta cảm nhận được linh lực mênh m.ô.n.g trên người nàng. Nàng nhất định có thể mang đến những thay đổi khác cho thế giới này. Hơn nữa, khế ước này có lợi cho chúng ta. Chúng ta bảo vệ con người, con người bảo vệ quê hương của chúng ta, còn cung phụng đồ ăn cho chúng ta nữa, không có gì là không tốt cả."

Một củ cải tinh khác lại nhảy lên, khó khăn giẫm lên đầu bạn mình để lộ gương mặt non nớt, giọng đầy chính nghĩa: "Ông ta của ta bảo, con người đều giảo hoạt! Lỡ như chỉ lừa chúng ta ký khế ước thì sao?"

Tộc trưởng vuốt vuốt bộ râu dài. Vì râu quá dài, vuốt từ đầu đến cuối còn phải dùng tay kia cuộn lại. Sau khi vuốt xong, ông ta trầm tư nói:

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

"Thế giới này có hàng chục tỷ người, không thể phủ nhận trong đó có kẻ xấu, có kẻ giảo hoạt. Nhưng chắc chắn cũng có người tốt. Chúng ta không thể vơ đũa cả nắm."

Một củ cải tinh nhỏ nhảy lên, trên đầu thắt nơ bướm hồng phấn, nhìn vô cùng đáng yêu. Nhưng khi mở miệng lại là một giọng thô kệch vang rền:

"Ta tin vào phán đoán của tộc trưởng!"

Khương Trà: "?"

Ngoại hình đáng yêu thế kia, giọng nói sao lại trầm như vậy?!

"Ta cũng tin tộc trưởng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/316.html.]

"Chúng ta đều tin tưởng tộc trưởng!"

Cuối cùng, thiểu số phục tùng đa số.

Tộc trưởng trịnh trọng giơ tay, ấn dấu móng tay nhỏ xíu lên khế ước.

Phùng Hiểu Lý không thấy đám củ cải tinh, nhưng hắn có thể thấy rất rõ dấu ấn móng tay đột nhiên xuất hiện trên khế ước.

Hắn cảm động đến suýt khóc: "Cảm ơn các ngươi đã chịu tin tưởng ta! Tôi nhất định nói được làm được, thề sống c.h.ế.t bảo vệ quê hương các ngươi!"

Lúc này, tộc trưởng bay lên, lơ lửng trước mặt Phùng Hiểu Lý.

Sau đó, ông ta chu môi, hôn "chụt" một cái lên mặt hắn.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Phùng Hiểu Lý tốt lên trông thấy. Căn bệnh đau đầu lâu nay hành hạ hắn cũng biến mất!

Hắn xúc động đến mức không biết nói gì, trước khi rời đi còn không quên nhắc đến một chuyện khác:

"Đại sư, là Lý Nhạn Nhi giới thiệu tôi đến đây. Tôi hiện tại đang hợp tác làm ăn với cô ấy. Cô ấy chính là người trước đây đã được ngài giúp đỡ, khán giả trên mạng với tên trà sữa ba phần đường ấy."

Nghe đến đây, Khương Trà nhớ ra.

"Cô ấy nói, cô ấy đã tìm được thứ mình muốn, cũng đã ném rác vào thùng rác rồi. Cô ấy rất cảm kích ngài, nhưng gần đây bận công việc quá nên chưa có thời gian đến cảm ơn. Cô ấy nhờ tôi gửi lời cảm tạ, sau này khi nào rảnh sẽ tự mình đến tạ ơn ngài."

Loading...