Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 284

Cập nhật lúc: 2025-02-15 12:25:10
Lượt xem: 15

Arthur chớp mắt, lắc đầu. Trong mắt anh ta, cô gái trước mặt chính là cao thủ trong truyền thuyết, có thể tung người nhảy xuống xe mà vẫn vững vàng tiếp đất như vậy, chắc chắn là cao thủ!

Arthur kích động giơ ngón cái lên lần nữa, lặp lại:

“Cô! Rất lợi hại! Công phu Trung Quốc! Siêu cấp khỏe mạnh! Tôi trả tiền! Cô dạy tôi đi!”

Khương Trà nhàn nhạt liếc anh ta một cái, giơ tay tùy ý sờ vành mũ, suy nghĩ một lát, rồi dứt khoát nhảy xuống khỏi xe.

Cô đứng đối diện Arthur.

Arthur cao gần hai mét, cô chỉ có thể ngước cổ nhìn anh ta.

Khương Trà bất ngờ ngoắc tay với Arthur, ra hiệu cho anh ta lại gần.

Arthur cứ tưởng cô đồng ý dạy mình công phu, lập tức phấn khởi bước tới.

Nhưng—

“Bốp!”

Cô không nói hai lời, trực tiếp vung khuỷu tay, đập mạnh vào mặt anh ta!

Arthur lảo đảo lùi lại, mũi bị đánh trúng, hai dòng m.á.u đỏ tươi lập tức chảy xuống.

Anh ta giơ tay sờ mũi, thấy cả bàn tay đầy máu, kinh ngạc kêu lên:

“Cô làm gì vậy?”

Khương Trà thản nhiên vận động cổ tay, chậm rãi nói:

“Anh có muốn xem lại đối tượng nhiệm vụ của mình là ai không?”

Arthur sững sờ.

Nghe thế, anh ta vội lấy điện thoại ra, phóng to bức ảnh trong tài liệu, đối chiếu với Khương Trà vài lần.

Sau đó—

“Mẹ ơi!” Arthur trợn tròn mắt, miệng há hốc, “Cô… sao lại… cô cũng biết công phu à?”

Khương Trà nhìn biểu cảm ngạc nhiên của anh ta, nhướng mày, cảm thấy hơi buồn cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/284.html.]

Cô lười giải thích, chỉ hỏi thẳng:

“Đánh không?”

Arthur ngây người: “Hả? Cô bảo tôi đánh cô á? Nhưng tôi đến là để… gϊếŧ cô mà?”

Khương Trà ung dung gật đầu:

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

“Đoán được.”

Arthur càng kinh ngạc hơn: “Đoán? Đoán được á? Cô biết bói toán? Cô là đại sư bói toán à? Cô, cô có thể bói cái gì?”

Càng nói, giọng điệu của anh ta càng trôi chảy hơn, không còn bị ngắt quãng như lúc đầu.

Khương Trà nhéo nhéo tai, vẻ mặt lười biếng, hỏi:

“Anh cứ nói thẳng có muốn đánh nữa không? Nếu không, tôi đánh trước.”

Cô đã đến đây, tiện thể làm nóng người, không thể nào không đánh đã về được.

Hỏi Arthur có đánh hay không, chỉ là phép lịch sự thôi.

Dù câu trả lời của anh ta là gì, kết quả cuối cùng cũng không thay đổi.

Arthur do dự nhìn cô, sau đó lại cúi đầu xem bức ảnh một lần nữa, rồi cẩn thận so sánh với người thật trước mặt.

Cuối cùng, anh ta tiếc nuối thở dài:

“Là cô thật rồi… Đáng tiếc… Tôi còn muốn theo cô học công phu Trung Quốc, nhưng hôm nay, cô phải chết.”

Khương Trà không đáp lời, chỉ thở dài.

Không phải tiếc nuối, mà là…

Thật sự không thể nghe cái giọng điệu kỳ cục của anh ta thêm một giây nào nữa.

Vì vậy—

“Bốp!”

Cô trực tiếp đá một cú thật mạnh.

Loading...