Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 282

Cập nhật lúc: 2025-02-15 12:23:38
Lượt xem: 30

Trên vai quản gia, một con chim nhỏ béo tròn nhẹ nhàng đậu xuống, nghiêng đầu lầm bầm vài tiếng, như đang hỏi han điều gì đó.

Quản gia đưa tay ôn nhu vuốt ve nó, giọng nói trầm ổn mà dịu dàng:

“Đói bụng rồi à? Lát nữa sẽ cho các ngươi ăn một chút gì đó.”

Khương Trà phóng như bay qua rừng núi, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại một cơn gió lướt qua, làm kinh động lũ chim trong rừng sâu. Từng chiếc lá rụng xào xạc cuốn theo luồng khí, xoay vòng trên không trung trước khi chậm rãi rơi xuống.

Một con chuột núi tò mò thò đầu ra khỏi hang, ánh mắt đen láy ngơ ngác nhìn theo bóng dáng vừa vụt qua, chỉ kịp cảm nhận một trận gió mạnh quét qua người, sau đó hoảng sợ co rúm lại, vội vàng trốn sâu vào hang tối. Trong bóng tối, đôi mắt nhỏ tròn xoe của nó ánh lên vẻ kinh hãi tột độ.

Phía bên kia sườn núi, trên con đường Bàn Sơn quanh co hiểm trở, một chiếc xe việt dã màu đen lao vút qua.

Người cầm lái là một gã đàn ông phương Tây, mái tóc xoăn ngắn bồng bềnh, từng đường nét khuôn mặt sắc sảo như tượng điêu khắc. Anh ta diện một bộ vest trắng gạo được cắt may chỉnh chu, phối với giày da đen bóng loáng, đạp chặt lên chân ga, vô cùng phóng khoáng.

Chiếc xe lao đi vun vút trên con đường núi hẹp, lượn qua từng khúc cua một cách điêu luyện, chẳng khác nào một "thần xe" đang tung hoành trên đường đua Akina. Trong xe, tiếng nhạc mạnh mẽ dội ra ngoài, Arthur thậm chí còn theo điệu nhạc lắc lư thân thể, không hề có chút lo lắng nào về việc chiếc xe có thể mất lái rơi xuống vực sâu bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/282.html.]

Điện thoại bỗng reo vang, màn hình hiển thị dòng chữ "BOSS."

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Arthur cười cười, kết nối với bluetooth trong xe.

"Hi, BOSS."

"Tôi tưởng cậu đang ở châu Á nghỉ phép? Sao lại nghe ‘ngựa hoang’ báo rằng cậu nhận nhiệm vụ mới rồi?"

Arthur hất cằm, thong thả đáp: "Yes, tôi gửi mail cho ông rồi, nhiệm vụ đơn giản thôi. Hai mươi triệu đô chỉ để ‘xử lý một cô bé’."

Giọng của anh ta lẫn chút lơ đãng, nhưng lại mang theo sự tự tin tuyệt đối. Anh không giỏi tiếng Trung lắm, nhưng lại có sở thích đặc biệt với nó, hễ có cơ hội là lập tức chen vào vài câu để luyện tập.

Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó BOSS chậm rãi lên tiếng: "Cẩn thận có bẫy. Nếu chỉ là một cô gái bình thường thì sao có thể có mức giá hai mươi triệu đô? Mấy kẻ có tiền không ngốc đến thế đâu."

Arthur bật cười, lắc lắc đầu: "Tôi đã xem ảnh rồi. Very beautiful, but người thường thôi. Yên tâm đi, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không có vấn đề gì đâu, cá mập nàng."

Loading...