Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 259
Cập nhật lúc: 2025-02-14 14:08:57
Lượt xem: 23
Không lẽ cô ta thật sự tính toán trước được hành động của mình? Lẽ nào… lẽ nào cô ta quen thuộc mình đến mức đó?
Trong đầu Tạ Vinh Sinh đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Không lẽ…
Hắn mở to mắt, mặt đầy vẻ kinh ngạc, tay run run chỉ vào Khương Trà, giọng điệu lắp bắp:
"Cô… cô… cô thích tôi đúng không?"
Khương Trà: "…?"
Tạ Vinh Sinh càng nghĩ càng chắc chắn, hùng hổ nói tiếp:
"Tôi nói cho cô biết, giữa chúng ta không thể nào đâu! Đừng có mơ! Tôi đã có người trong lòng rồi!"
Khương Trà nhìn chằm chằm hắn vài giây, sau đó nhẹ nhàng hạ mi mắt, lặng lẽ uống một ngụm trà sữa.
Nhà họ Tạ, bình quân đầu người… đều có bệnh.
Khương Trà khẽ lắc đầu.
Tạ Vinh Sinh… căn bệnh hoang tưởng nặng thế này, e rằng không có thuốc chữa.
Cô chẳng buồn tranh cãi, chỉ cúi xuống nhặt từ dưới bàn một chiếc gương nhỏ, thản nhiên đưa cho hắn.
Tạ Vinh Sinh cau mày, khó hiểu nhận lấy: "Tự nhiên đưa tôi gương làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/259.html.]
Khương Trà khoanh tay, nhàn nhạt đáp: "Trước tiên soi gương, sau đó tìm một cái cân, cân thử xem bản thân nặng bao nhiêu."
Tạ Vinh Sinh cầm gương lên rồi lập tức ném sang một bên, nổi giận: "Cô đang chửi tôi à?"
Khương Trà bình tĩnh cắt một miếng bánh pudding, ung dung thưởng thức. Cô gật gù, như thể đang đánh giá: "Xem ra vẫn hiểu tiếng người, vẫn còn cứu được."
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Tạ Vinh Sinh tức muốn nổ đom đóm mắt. Hắn hung hăng đứng dậy, quyết định không phí lời với cô nữa. Nhưng trước khi đi, vẫn không quên tiện tay cầm lấy một con mèo bông nhỏ trên bàn.
"Ang—"
Mèo bông bị bóp một cái, phát ra tiếng kêu đáng yêu.
Tạ Vinh Sinh nhìn con mèo bông trong tay, chợt nảy ra một ý tưởng. Khương Tịch Đồng thích mấy thứ này, mang đến cho cô ấy chắc chắn sẽ được khen. Hắn vui vẻ bước nhanh về phía Khương Tịch Đồng, nhưng chưa kịp đến gần thì đã nghe thấy tiếng la hét chói tai.
"Tha cho tôi! Đừng đánh nữa!"
Tạ Vinh Sinh giật mình, bước chân khựng lại.
Hắn nhìn thấy Khương Tịch Đồng bị một đám phụ nữ vây quanh, khuôn mặt sưng vù, gần như không nhận ra nổi hình dạng ban đầu.
"Dừng tay! Các người làm gì vậy?" Hắn vội vàng lao tới.
Nhưng những người phụ nữ kia đã hoàn toàn mất kiểm soát. Họ ra tay mạnh mẽ, không chút nương tình. Với những kẻ thích chưng diện, bị nói xấu là điều tối kỵ. Huống hồ người nói xấu lại là Khương Tịch Đồng—cô ta đã nói thì phải trả giá! Một khi đã đánh thì tất nhiên phải đánh cho hả giận.
Tạ Vinh Sinh liều mạng kéo họ ra, nhưng sức đàn ông của hắn cũng không đấu lại được một đám phụ nữ đang nổi điên. Chưa kịp làm gì, hắn đã bị một cú đẩy mạnh, cả người b.ắ.n thẳng ra xa.
"Ùm!"