Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 230
Cập nhật lúc: 2025-02-13 10:47:53
Lượt xem: 55
Ngoài Lý Kiệt Thừa và Lý Kiệt Phong, Tô Phương Phương ở nhà không đi theo. Ô Nha thì cõng Lý Kim trên lưng.
Thôn trưởng vốn cũng muốn đi cùng, nhưng tuổi ông đã cao. Hai anh em họ Lý không muốn ông vất vả nên lấy cớ khuyên ông về nhà.
Nửa giờ sau, mấy người đến chân núi.
Tạ Vinh An nhìn ngọn núi cao gần như thẳng đứng trước mặt, lau mồ hôi trán, kinh ngạc thốt lên: "Bình thường các ngươi cúng tổ tiên đều phải leo núi kiểu này à?"
Lý Kiệt Phong không trả lời, chỉ thuần thục vén đám cỏ hoang lên, lôi ra một sợi dây thừng to bằng ba ngón tay, nắm lấy rồi mượn lực leo lên.
Lý Kiệt Thừa đứng bên cạnh cười cười: "Chúng tôi quen rồi. Qua ngọn núi này, phía sau còn một ngọn núi khác, cao hơn nữa."
Tạ Vinh An: "..."
Hắn nhớ lần trước mình leo núi cao thế này còn phải vác cả đống thiết bị, vậy mà anh em nhà họ Lý chỉ cần tay không kéo dây đã có thể trèo thoăn thoắt như khỉ.
Khương Trà đứng một bên quan sát, ánh mắt quét qua con mèo đen. Nó vẫn kiên trì bám theo họ suốt dọc đường.
Ô Nha lúc này đã cõng Lý Kim leo lên trước, bắp tay gồng lên, gân xanh hiện rõ, từng động tác dứt khoát mạnh mẽ.
Tạ Vinh An dù có tập luyện trong phòng gym nhưng so với Ô Nha – người được rèn luyện thực chiến ở căn cứ – vẫn còn kém xa. Nhưng đàn ông sao có thể nhận thua?
Hắn liếc sang Khương Trà, cười hỏi: "Cô có muốn tôi cõng lên không?"
Khương Trà hờ hững nhìn hắn, nhàn nhạt đáp: "Anh đang đùa đấy à?"
Dứt lời, cô khẽ giãn gân cốt một chút rồi lấy đà chạy, không thèm dùng dây thừng, trực tiếp bám vào vách núi, thoăn thoắt trèo lên theo một con đường khác, thậm chí còn nhanh hơn cả những người đang đu dây.
Tạ Vinh An: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/230.html.]
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Hắn cảm thấy ngay cả khỉ cũng chưa chắc leo nhanh bằng cô thím nhỏ nhà hắn.
Không nhịn được, Tạ Vinh An lấy điện thoại ra, quay một đoạn video ngắn rồi gửi cho Tạ Cửu Đường.
Kêu ta soái ca: Cửu thúc, có lẽ chú phải cô độc cả đời rồi.
Kêu ta soái ca: Chú đuổi không kịp cha ta đâu.
Sau đó, hắn lại gửi thêm một tin nữa:
Kêu ta soái ca: Cho dù chú đẩy xe lăn hết tốc độ cũng không đuổi kịp nàng.
Tạ Cửu Đường cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua tin nhắn, rồi mở video. Trong đó, Khương Trà vèo một cái đã bỏ xa những người khác.
Quản gia bên cạnh cũng tình cờ nhìn thấy, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó đọc mấy dòng tin nhắn của Tạ Vinh An, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Sợ mình không nhịn được mà cười lộ ra, ông vội vàng xoay người, xách một thùng cá sống ra bể bơi, cho rùa đen ăn.
Ở bên kia, Khương Trà đã dễ dàng lên tới đỉnh núi.
Cô đưa tay che mắt, nhìn về phương xa. Phong thủy ngôi làng này vốn không tệ, nếu không bị phá hỏng, có lẽ đã không đến mức hạn hán lan ra mười tỉnh, chín tỉnh khô cằn.
Cô ngậm kẹo mút, đứng trên đỉnh núi đón gió, thong dong chờ mọi người.
Lúc này, Tạ Vinh An vẫn đang chật vật. Hắn leo được hai phần ba thì cánh tay đã mỏi nhừ, chỉ có thể dựa vào ý chí mà cắn răng trèo tiếp.
Đàn ông không thể nói không được.
Đàn ông cũng không thể thua.