Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 228
Cập nhật lúc: 2025-02-13 10:45:47
Lượt xem: 44
Khương Trà đứng ngoài cửa, nhìn qua cửa sổ thấy ông đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, chậm rãi quẹt diêm nhóm lửa.
Lý Kiệt Thừa cất giọng gọi lớn: "Thôn trưởng! Thôn trưởng Lý Minh! Con là Lý Kiệt Thừa đây!"
Gọi mấy tiếng vẫn không thấy ai đáp lại.
Lý Kiệt Thừa ái ngại nhìn Khương Trà, cười khổ: "Chắc ông ấy lại bị nặng tai rồi, con vào tìm."
Khi anh định đẩy cửa bước vào, Khương Trà bất giác ngẩng đầu, thấy trên mái bếp có một con mèo đen mập mạp. Đôi mắt nó sáng rực, chăm chú nhìn nàng không chớp.
Nàng bỗng hỏi: "Thôn mình bắt đầu thiếu nước từ khi nào?"
Với địa thế của thôn Cán Thạch, không có lý gì lại khan hiếm nước. Nhưng thực tế, tình trạng thiếu nước ở đây đã rất nghiêm trọng.
Lý Kiệt Thừa suy nghĩ một lát rồi đáp: "Chắc khoảng năm năm trước. Thời gian cụ thể con không nhớ, khi đó hai anh em con đều đi làm xa, về cúng tổ tiên mới biết trong thôn bị hạn hán. Muốn rõ hơn thì phải hỏi thôn trưởng."
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Dứt lời, anh đẩy cửa bước vào nhà.
Khương Trà quay sang nhìn chiếc giếng giữa sân. Nàng thử bơm nước, nhưng không có giọt nào chảy ra.
Đột nhiên, một bóng đen nhảy xuống mép giếng ngay trước mặt nàng. Là con mèo đen khi nãy. Nó l.i.ế.m móng vuốt, rồi lại nhìn nàng bằng ánh mắt bí hiểm.
"Meo."
Khương Trà khẽ nhíu mày: "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
"Meo."
Mèo đen khẽ kêu, rồi nhảy phốc lên nóc nhà, nhanh chóng biến mất.
Khương Trà lập tức đuổi theo.
Khi thôn trưởng và Lý Kiệt Thừa từ trong nhà đi ra, trong sân đã không còn bóng dáng nàng đâu. Chỉ còn lại Tạ Vinh An và Ô Nha đang ngơ ngác nhìn nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/228.html.]
Bọn họ cũng muốn đi theo, nhưng quay đi một cái, Khương Trà đã biến mất không dấu vết.
Ô Nha nhìn quanh, cảm thán: "Nhanh quá..."
Hắn tự nhận tốc độ của mình thuộc hàng nhất nhì, vậy mà so với Khương Trà thì chẳng khác gì con rùa bò.
Khương Trà đuổi theo mèo đen đến một căn nhà hoang ở cuối thôn.
Ngôi nhà cũ kỹ, phủ đầy hơi thở thời gian. Mái hiên giăng kín mạng nhện, khung cửa xiêu vẹo như sắp đổ đến nơi.
Mèo đen lao vun vút, thoáng cái đã biến mất.
Nàng bước vào sân, nơi đây hoang tàn và u ám. Cỏ dại mọc cao quá đầu người.
Nhìn quanh một vòng, nàng tiện tay nhặt lên một cái xẻng sắt rỉ sét, ngón tay khẽ vạch vài đường trên chuôi xẻng. Chỉ trong chớp mắt, lớp rỉ sét biến mất, lưỡi xẻng sáng bóng như mới.
Khi Tạ Vinh An và Ô Nha đuổi đến nơi, họ thấy trong sân cỏ dại không ngừng lay động, âm u đến rợn người.
Tạ Vinh An rụt cổ, thì thầm: "Không chừng trong đó có quỷ thật..."
Hắn còn đang lưỡng lự thì Ô Nha đã lớn tiếng gọi: "Khương tiểu thư, cô ở đây không?"
Lời vừa dứt, một con rắn đen lao thẳng tới!
Tạ Vinh An chưa kịp nhìn rõ, đã sợ đến mềm cả chân, trốn ngay sau lưng Ô Nha.
Con rắn phun lưỡi "tê tê", rồi quay đầu ra hiệu cho họ đi theo.
Ô Nha nhíu mày: "Cậu có cảm giác con rắn này thông minh bất thường không?"
Tạ Vinh An nuốt nước bọt: "Thôi đừng nói nữa, cứ theo đi..."
Bọn họ theo con rắn vào nhà kho, thấy nó dùng đuôi móc xuống hai cái xẻng sắt đã hoen gỉ, ý bảo họ cầm lên.
Ô Nha chần chừ vài giây, nhưng vẫn làm theo.