Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 201

Cập nhật lúc: 2025-02-10 18:25:58
Lượt xem: 15

Khương Trà bình tĩnh trả lời:

"Tôi là bạn tốt của An Lỵ Nhã. Cô ấy có chuyện nhờ tôi đến đây một chuyến."

Lời vừa dứt, bố mẹ An Lỵ Nhã lập tức kích động đứng bật dậy.

Chu Như Phương vì quá lo lắng mà suýt ngất tại chỗ, may mà An Thành Trí nhanh tay đỡ lấy vợ.

Hoàng Hi Nhạc căng thẳng nhìn chằm chằm vào họ, sau đó nhanh chóng bước tới trước cả hai người lớn tuổi, giọng điệu sắc bén:

"Những người này có phải kẻ lừa đảo không? Bạn bè của Lỵ Nhã, tôi đều biết rõ, nhưng tôi chưa từng thấy hai người này bao giờ!"

Nữ cảnh sát cũng trở nên cảnh giác:

"Rốt cuộc các anh đến đây làm gì?"

Ngay lúc này, An Lỵ Nhã đứng cạnh Khương Trà muốn lao lên, nhưng bị hắn đè lại.

Khương Trà nhìn Hoàng Hi Nhạc, bỗng bật cười khẩy.

"Đầu óc của cậu còn không bằng hạt dưa, cũng xứng đáng mở miệng chất vấn tôi sao?"

Hoàng Hi Nhạc tức giận đến mức mặt mày tái mét, cố nén lửa giận mà quay sang nữ cảnh sát:

"Cảnh sát, cô ta chửi người ngay trước mặt các vị, các vị không quản sao?"

Nữ cảnh sát liếc hắn một cái, thản nhiên đáp:

"Nếu chỉ vì mấy câu chửi mà bắt người, e là chúng tôi đã mệt c.h.ế.t từ lâu rồi."

Khương Trà vẫn giữ vẻ điềm nhiên, nhàn nhạt nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/201.html.]

"Tôi có nói sai đâu? Cảnh sát ở đây rồi, vậy mà anh vẫn khăng khăng nói tôi là kẻ lừa đảo. Nếu tôi thật sự là lừa đảo, thấy cảnh sát chẳng phải nên lập tức chạy trốn sao? Còn đứng đây chờ bị bắt để giúp các anh lập công à?"

Lời này vừa dứt, ba viên cảnh sát đều không nhịn được mà bật cười.

Sắc mặt Hoàng Hi Nhạc càng thêm khó coi.

Hắn cảm thấy bất an. Chính vì biết rõ nên hắn càng lo sợ—sợ rằng hai người này thật sự quen An Lỵ Nhã, thậm chí còn biết được điều gì đó mà hắn không muốn ai biết.

An Thành Trí đỡ lấy Chu Như Phương, đôi mắt đỏ hoe vì kích động, giọng run run hỏi:

"Các cháu thật sự là bạn của Tiểu Nhã sao? Có phải... có phải các cháu biết tung tích của con bé không?"

Khương Trà khẽ liếc nhìn Hoàng Hi Nhạc, sau đó bình thản đáp:

"Biết."

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Một từ đơn giản, nhưng lại như sét đánh ngang tai.

Mặt Hoàng Hi Nhạc lập tức trắng bệch, môi mất hết sắc máu.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Khương Trà, trong đầu hỗn loạn.

Cô gái này rốt cuộc là ai?

Vụ việc của An Lỵ Nhã, hắn đã sắp xếp kín kẽ, không để lại chút sơ hở nào. Ngay cả cảnh sát điều tra suốt bao nhiêu ngày cũng không tìm được bất kỳ dấu vết nào. Vậy mà một cô gái thoạt nhìn còn rất trẻ này lại biết được?

Không thể nào!

Chắc chắn là kẻ lừa đảo!

Hoàng Hi Nhạc không ngừng tự nhủ với bản thân, cố ép mình phải bình tĩnh, tránh để lộ sơ hở trước mặt cảnh sát.

Loading...