Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 171

Cập nhật lúc: 2025-02-08 23:48:51
Lượt xem: 49

Nhưng Khương Trà lúc này đã thong dong đi đến ghế dài cạnh bờ cát, thoải mái nằm xuống.

Tiểu Hắc – con rắn nhỏ trong nhà – cũng bò lên ghế sofa bên cạnh, cuộn tròn chiếm trọn một chỗ.

Quản gia: "..."

Ông cảm thấy, có lẽ tốt nhất không nên nói gì cả.

Quản gia thu ánh mắt lại, tiếp tục nhìn con rùa dưới đáy nước.

Nó trông như vừa c.h.ế.t đuối vừa bị sặc nước. Chẳng lẽ trong nước có cát sao?

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Ông đứng đợi một lúc, vẫn không yên tâm, bèn lên tiếng: "Khương tiểu thư, con rùa này nó..."

Khương Trà đang nhắm mắt dưỡng thần, thậm chí còn lười mở mắt ra, chỉ bình thản đáp: "Không sao đâu, Thập Bát không c.h.ế.t được."

Thêm một lát sau, con rùa cuối cùng cũng vụng về vùng vẫy lên mặt nước. Nó thở hồng hộc, rồi còn ho sặc sụa vài tiếng, phun ra mấy ngụm nước như con người vậy.

Quản gia: "..."

Lần trước ông đã tận mắt chứng kiến con rắn nhỏ trong nhà có biểu cảm y như con người. Hôm nay lại thấy rùa mai mềm có hành động chẳng khác gì con người.

Thế giới này rốt cuộc điên thật rồi sao?

May mắn là sau một hồi bị sặc nước, rùa mai mềm cũng dần thích nghi, bắt đầu bơi lượn dưới đáy bể.

Quản gia xác nhận nó không có nguy cơ c.h.ế.t đuối nữa mới yên tâm cầm dụng cụ về phòng chứa, sau đó lại đi cắt tỉa hoa viên phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/171.html.]

Còn ở bên bể bơi, Khương Trà và Tiểu Hắc đang thoải mái nằm dài tắm nắng. Một người một rắn chiếm trọn hai chiếc ghế nằm.

Dưới nước, con rùa mai mềm khổng lồ chậm rãi bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng còn lật ngửa bụng, thả trôi trên mặt nước.

Quản gia thầm nghĩ—trời mới biết một con rùa làm thế nào để có thể lật bụng bơi được như vậy.

Trong cả căn nhà rộng lớn, dường như chỉ có mỗi ông là tất bật chạy qua chạy lại, không lúc nào được nghỉ ngơi...

Tạ Cửu Đường đẩy xe lăn ra khỏi nhà.

Hắn dừng lại bên bể bơi, liếc nhìn con rùa đang lười biếng bơi lội. Dường như cảm nhận được có người đang quan sát mình, rùa mai mềm liền ngước cổ nhìn về phía Tạ Cửu Đường.

Ánh mắt kia có chút khó tả, giống như là đang đối diện với một con người vậy.

Không giống như ảo giác.

Ngay sau đó, con rùa bất ngờ nhảy vọt lên khỏi mặt nước. Dùng thân thể nặng nề, ngốc nghếch của mình vẽ thành một hình trái tim giữa không trung.

"Tùm!" Một tiếng nổ lớn vang lên khi nó rơi xuống nước, tạo ra cột sóng b.ắ.n tung tóe.

Khương Trà không biết từ lúc nào đã ngồi dậy, chống cằm nhìn màn biểu diễn, lười biếng nói: "Nó nói cảm ơn ngươi đã nhận nuôi nó."

Tạ Cửu Đường đẩy xe lăn đến gần hơn, giọng trầm ổn: "Nói với nó, người mà nó nên cảm ơn là ngươi."

Khương Trà thấy hắn tiến lại gần, theo bản năng dựa vào, bàn tay nhỏ đặt lên đùi hắn, vô thức xoa xoa. "Dạo này ngươi vẫn luyện tập phục hồi chứ?"

"Ừ."

Loading...