Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 145

Cập nhật lúc: 2025-02-06 23:13:21
Lượt xem: 83

Trong lòng hắn thầm nghĩ: Hừ, con nhóc kia chẳng qua chỉ là ăn may học được mấy chiêu trò vặt vãnh mà thôi. Lần này trực diện đối đầu, ta nhất định nghiền nát nàng!

 

Dù sao hắn cũng là người ưu tú nhất của sư môn suốt gần hai mươi năm nay.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Nguyên Nhất kiểu nửa vời kia, bị thương một lần thì nằm bẹp cả nửa tháng chưa khỏi. Hắn thì không.

Lần này, hắn muốn tự mình đi gặp nàng, lấy lại nửa phần mặt mũi đã mất.

Máy bay trực thăng được điều động rất nhanh, Tống lão gia tử còn đặc biệt phái theo một đội bảo tiêu tinh nhuệ hộ tống.

Trước khi lên máy bay, Tống lão gia tử gọi quản gia đến, dặn dò: "Liên hệ trợ lý, điều tra xem ai có quan hệ thân thiết với cô gái họ Khương kia."

Quản gia nghe vậy, vẻ mặt hơi chần chừ, muốn nói lại thôi.

Tống lão gia tử cau mày: "Ngươi có gì cứ nói, sắp bay rồi, đừng chậm trễ."

Quản gia ghé sát tai lão, thấp giọng nói: "Vân Lan thiếu gia có quan hệ rất thân mật với thiên kim Khương Tịch Đồng của Khương gia."

Tống lão gia tử nhíu mày: "Cô gái khiến sư đệ của Minh Tịnh đại sư bị thương chính là Khương Tịch Đồng?"

Quản gia lắc đầu: "Chưa rõ, cần điều tra thêm."

Tống lão gia tử trầm ngâm giây lát, rồi dứt khoát nói: "Mau chóng điều tra, có tin gì lập tức gọi điện thoại cho ta."

Máy bay trực thăng cất cánh.

Tiếng cánh quạt gầm rú xé gió, vang vọng trên bầu trời thành phố.

Mấy phút sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/145.html.]

Một bóng người mặc đồ đen, đeo mặt nạ Ô Nha, thân hình nhanh nhẹn lộn nhào từ cửa sổ vào Tây Uyển.

Chưa kịp tiếp đất đẹp mắt, hắn vô tình giẫm phải viên thủy tinh Khương Trà phơi nắng bên cạnh cửa sổ. Cả người loạng choạng, trượt chân ngã nhào xuống đất.

Cú ngã ấy vô tình khiến gương mặt hắn úp thẳng vào chân quản gia, chiếc mặt nạ Ô Nha rớt xuống, để lộ một khuôn mặt non choẹt, trẻ con.

Gương mặt nhỏ nhắn này quá mức đối lập với chiếc mặt nạ dữ tợn nằm bên cạnh, khiến khung cảnh trông vừa buồn cười vừa xấu hổ.

Quản gia cúi đầu, cười híp mắt nhìn hắn: "Có cần ta đỡ cậu dậy không?"

Ô Nha bật ngửa dậy, khoe một cú uốn eo dẻo như bún, rồi khoanh chân ngồi xuống, nghiêm túc hỏi: "Lâm quản gia, Cửu gia đâu?"

Quản gia vẫn cười tủm tỉm, chỉ lên thư phòng tầng hai: "Ở trên thư phòng đấy."

Ô Nha chẳng buồn đi lối chính, thoắt cái đã trèo lên tủ tầng một, mượn lực bật nhảy, dùng động tác parkour linh hoạt leo thẳng lên tầng hai.

Quản gia nhìn đống đồ đạc bị cậu ta hất văng xuống đất, nụ cười trên mặt dần cứng lại.

Ô Nha đẩy cửa thư phòng, bước vào.

"Cửu gia, Tống gia vừa điều máy bay trực thăng, hình như định về Đại Hà thôn." Cậu ta vừa nói, vừa liếc nhìn Tạ Cửu Đường, tiếp tục: "Cô Khương vẫn đang ở đó. Lão già Tống phái đi hơn mười tên bảo tiêu thực lực mạnh, trong đó có cả sát thủ top một trăm thế giới. Chúng ta có cần cử người qua không?"

Tạ Cửu Đường khẽ nâng mí mắt: "Bọn họ đi được bao lâu rồi?"

Ô Nha: "Khoảng mười phút."

Tạ Cửu Đường trầm ngâm trong chốc lát, sau đó dứt khoát ra lệnh: "Cậu dẫn người, mang vũ khí, lập tức lên đường."

Ô Nha nhận lệnh, vừa định xoay người đi, bỗng nghe Tạ Cửu Đường gọi giật lại: "Cố gắng đừng gây ảnh hưởng đến nàng. Khi cần thiết, hỗ trợ trong bóng tối."

Ô Nha nhếch môi cười, chắp tay: "Rõ!"

Loading...