Bật Nắp Quan Tài Sống Lại! Thiên Kim Giả Bày Quán Đoán Mệnh. - 100
Cập nhật lúc: 2025-02-03 11:10:58
Lượt xem: 32
Cô khẽ nhấc ngón tay, một tia linh khí mỏng như sợi tóc b.ắ.n ra, len vào mắt người phụ nữ.
Chỉ trong nháy mắt—
Nụ cười của người phụ nữ cứng đờ.
Sắc mặt cô ta đột nhiên trắng bệch, cơ thể cứng ngắc như bị đông cứng.
Khi giọng nói non nớt của cậu bé vang lên bên tai, đôi mắt người phụ nữ mở to, toàn thân run rẩy. Cô ta theo bản năng quay đầu lại, và rồi—
Gương mặt quen thuộc nhưng xa lạ của cậu bé hiện rõ trước mắt.
"A ——"
Một tiếng hét thất thanh vang vọng khắp phòng.
Người phụ nữ hoảng loạn đứng bật dậy, va vào bàn làm đổ ly nước. Nước đổ lênh láng, vương vãi khắp nơi, cả bát đĩa cũng bị xô đổ, thức ăn b.ắ.n lên váy cô ta.
Người đàn ông bên cạnh giật mình, vội vàng đứng lên, ôm lấy cậu bé quý khí bị dọa đến phát khóc.
"Tiểu Mỹ, em sao vậy?"
Trương Khuynh Mỹ—người phụ nữ vốn dĩ đang cao quý thanh lịch—giờ phút này cả người run rẩy, mí mắt giật liên tục, sắc mặt tái mét, thậm chí tròng mắt như sắp lồi ra.
Cô ta run rẩy lùi về sau, lắp bắp:
"Ngươi… ngươi… ngươi đừng tới đây!"
Cậu bé rách rưới sững sờ, ngây ngốc nhìn cô, nước mắt trào ra từng giọt.
Từ góc nhìn của mọi người xung quanh, đây chỉ là nước mắt bình thường của một đứa trẻ.
Nhưng trong mắt Trương Khuynh Mỹ—
Cậu bé kia lại đang chảy những giọt m.á.u đỏ thẫm!
Hốc mắt đen ngòm, trống rỗng, chỉ có từng dòng huyết lệ rơi xuống…
Đồng thời, cậu bé không ngừng gọi cô ta—
"Mẫu thân… Mẫu thân…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/100.html.]
"A ——"
Trương Khuynh Mỹ hét lên một tiếng kinh hoàng, như thể rơi vào địa ngục.
Trương Khuynh Mỹ hoảng loạn như kẻ điên, gào thét rồi lao thẳng ra ngoài.
Tiểu nam hài thấy vậy liền muốn chạy theo, nhưng chưa kịp đến gần đã va phải một nhân viên phục vụ. Đúng lúc trên thắt lưng người này có đeo một chiếc hồ lô phong ấn, khiến cậu bé bị b.ắ.n ra xa.
Tiểu Quả Cam vội chạy đến đỡ cậu, lo lắng hỏi:
"Tiểu Vũ, ngươi không sao chứ?"
Tần Phong Vũ xoa đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Mẫu thân… Vì sao mẫu thân không nhận ta?"
Tiểu Quả Cam nhẹ nhàng ôm lấy cậu, dịu dàng nói:
"Không sao, chúng ta lại đi tìm nàng, thử thêm một lần nữa."
Hai đứa trẻ nắm tay nhau, định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người chặn trước mặt chúng.
Tiểu Quả Cam ngẩng đầu, nhìn thấy một cô nương xinh đẹp, liền lễ phép hỏi:
"Tỷ tỷ xinh đẹp, có chuyện gì sao?"
Tần Phong Vũ sợ hãi, rụt người trốn sau lưng Tiểu Quả Cam.
Khương Trà nhẹ giọng nói:
"Ta tên là Khương Trà. Phụ mẫu của ngươi rất lo lắng, nhờ ta đến đưa ngươi về nhà."
Tiểu Quả Cam có chút do dự, quay sang nhìn Tần Phong Vũ rồi nói:
"Nhưng bằng hữu của ta thì sao? Hắn không thể về nhà tìm nãi nãi, mẫu thân của hắn cũng không thèm để ý đến hắn…"
Khương Trà dịu dàng dỗ dành:
"Mẫu thân ngươi vì lo lắng cho ngươi mà khóc đến ngất đi rồi. Phụ thân ngươi cũng không ổn lắm. Ta sẽ đưa ngươi về nhà trước, được không?"