Đến khi kết quả cuối cùng được công bố, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khi trở lại cuộc sống bình thường, tôi mới nhận ra ánh mắt người xung quanh có gì đó khác lạ.
Chu Tự Nam đích thân lên tiếng bảo vệ Lâm Vi, khiến dư luận dần đảo chiều.
Bức ảnh Lâm Vi cúi đầu trong mưa bị lan truyền khắp nơi.
Và những lời đồn xoay quanh tôi ngày càng dữ dội.
Khi tôi đi ngoài đường, phía sau vang lên tiếng bàn tán.
Vài cô gái đang to tiếng thảo luận về chuyện này.
“Tôi đã bảo mà, bạn gái cũ của Chu Tự Nam chẳng ra gì, mặt lúc nào cũng như đưa đám, chắc hồi cấp ba bị bắt nạt nên tâm lý mới vặn vẹo như vậy, giờ đi bắt nạt người khác để thấy thỏa mãn.”
“Còn mấy dữ liệu đó ai biết có phải tự làm không, không phải nói là bạn trai làm giúp hết à?”
“Bạn trai cũ rồi nhé, giờ là ex rồi đấy!”
……
Tôi dừng bước, bước đến trước mặt mấy cô gái.
“Những lời các cô vừa nói, tôi đã ghi âm hết rồi.”
Mấy người nhìn nhau sửng sốt.
“Các cô nói tôi bắt nạt người khác, có bằng chứng không? Nếu không có, tôi sẽ báo công an, kiện các cô tội vu khống, bịa đặt.”
Cô gái dẫn đầu lập tức hoảng sợ.
“Không, không phải chúng tôi nói đâu, tụi em chỉ đọc từ mấy bài viết thôi.”
Vừa nói vừa lấy điện thoại ra tìm những bài đăng đó.
Các bài viết rõ ràng nhắm thẳng vào tôi.
Không bài nào là ngoại lệ.
Bắt nạt người mới, gian lận học thuật, não phẳng n.g.ự.c to, dữ liệu giả, thí nghiệm nhờ bạn trai làm hộ.
Tôi tìm đến phòng giáo vụ, nhà trường không muốn can thiệp.
“Chỉ là mấy bài viết thôi mà, có gì đâu mà làm lớn chuyện.”
“Em sắp đi rồi, mấy chuyện này sau cũng không ảnh hưởng được đến em, bỏ qua đi.”
Tôi như trở lại những ngày tháng trung học.
Trường học làm ngơ, chỉ muốn giữ yên chuyện.
Nhưng tôi không còn là Thẩm Chi Nam yếu đuối năm xưa nữa.
Nếu các người không muốn làm rõ,
Vậy thì để tôi tự làm.
Tôi chụp lại từng bài đăng, thu thập tất cả lời đồn và bằng chứng.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Mang hết đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát lần theo địa chỉ IP của người đăng bài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-dau-tu-rung-dong-ket-thuc-giua-bien-nguoi/8.html.]
Đó là một quán net gần trường.
Trong đoạn video giám sát, xuất hiện rõ ràng hình ảnh của Lâm Vi.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Khi cảnh sát triệu tập, cô ta đến rất nhanh.
Người đi cùng cô, là Chu Tự Nam.
“Chuyện này vốn là mâu thuẫn giữa em và chị, làm phiền anh Nam rồi, còn phải đi cùng em đến đây.”
Lâm Vi vẫn tỏ ra ngạo nghễ, tự đắc.
Cô ta như thể chỉ cần có được Chu Tự Nam là có được cả thế giới.
Ý khoe khoang hiện rõ mồn một.
Chu Tự Nam ngồi đối diện, nhìn tôi chăm chăm.
Ánh mắt u ám, toàn thân tỏa ra áp lực đáng sợ.
Tôi bình tĩnh nhìn họ, không hề có phản ứng như trong tưởng tượng.
Chấp nhận thẳng thắn sự thật: chúng tôi đã chia tay.
“Chị à, từ lúc chúng ta quen nhau, hình như chị luôn hiểu lầm em.”
“Dù em không biết mình đã làm gì sai, nhưng nếu chị vui thì em xin lỗi cũng được mà.”
“Xin lỗi chị, hy vọng chị tha thứ cho em.”
Lâm Vi cứ thế thao thao bất tuyệt.
Ở bên Chu Tự Nam suốt thời gian qua, khả năng ăn nói của cô ta tiến bộ không ít.
Nhưng vẫn như trước—ấu trĩ.
Tôi không buồn để ý, thậm chí không buồn nhìn cô ta thêm lần nào.
Sắc mặt Lâm Vi trở nên lúng túng, ánh mắt đáng thương nhìn sang Chu Tự Nam.
Nhưng người đàn ông không hề để ý đến lời cầu cứu đó, môi mím chặt, im lặng đến đáng sợ.
Đối mặt với bằng chứng mà cảnh sát đưa ra, trên mặt Lâm Vi thoáng qua một tia hoảng loạn.
Theo phản xạ lập tức phản bác: “Dựa vào đâu? Có bằng chứng gì cho thấy là tôi vu khống bịa đặt?”
Cô ta dường như rất có kinh nghiệm trong chuyện ăn nói.
Chỉ vài câu đã khéo léo đẩy hết mọi lỗi lầm sang tôi.
Còn cô ta, chẳng qua chỉ là một nạn nhân mà thôi.
Nhưng tôi không ngu, cảnh sát lại càng không.
Thái độ trơ tráo của cô ta khiến tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Ban đầu tôi chỉ muốn cô công khai xin lỗi, nhưng giờ xem ra, tôi đã quá nhân nhượng rồi.”
“Tôi không có thời gian dây dưa với hai người, để luật sư của tôi nói chuyện thay tôi đi!”
Nói xong tôi đứng dậy định rời đi.