Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

BẮT ĐẦU TỪ CÁI GIẾNG QUÁI DỊ - Chương 175: Hiểu sơ

Cập nhật lúc: 2025-07-13 14:00:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Loại cá đù vàng chất lượng như đúng là hiếm thấy, kinh phí mua nguyên liệu chiêu đãi khách nước ngoài thì cần giảm giá, cho nên cứ yên tâm vấn đề . Thế nhưng tiền thì cũng cần nộp thuế đầy đủ mới .” Nghe Cổ Dục xong, ông cụ nhẹ về phía Cổ Dục tiếp.

"Đây là chuyện tất nhiên ạ." Dù cũng kiếm tiền từ chính phủ, hiển nhiên sẽ khác với giao dịch ngầm giữa và Khổng Hạo Văn. Việc nộp thuế là điều hiển nhiên Cổ Dục nên , dù đó cũng là đang ủng hộ xây dựng quốc gia mà.

"Vậy là ." Qua điều ông thấy tam quan Cổ Dục chín chắn, ông cụ cũng lui . Sau đó để một cô gái lên, thực mới là dẫn đoàn. Cô là trưởng ban quản lý chuyên chịu trách nhiệm về các bữa tiệc của quốc gia, chủ yếu phụ trách về việc giá cả.

Bởi vì khi tới đây thì cô gọi điện chuyện với Khổng Hạo Văn cũng giá con cá ở mức nào nên lúc giá cô cũng ý hạ giá thấp xuống.

Họ thống nhất giá là một con cá tám ký trở lên giá là 400.000 tệ.

Mặc dù cái giá kém giá mà ngoại quốc đưa khá nhiều. Dù cũng là hoàng tử chịu bỏ cái giá 200.000 đô la để mua loại cá về ăn, nếu mà đổi nhân dân tệ thì bao nhiêu đó hơn một triệu tệ lận.

mà Cổ Dục để ý đến những thứ đó. Bởi vì nếu giao dịch với vị hoàng tử thì chỉ là giao dịch một nhưng nếu cùng chính phủ giao dịch thì đây sẽ một giao dịch lâu dài.

Hơn nữa quan trọng nhất là nếu giao dịch với trong chính phủ thì nhiều việc khác sẽ thuận tiện hơn.

"Có thể." Giá tổng cộng là 400.000 tệ, khi xác định giá xong thì cô gái việc nhanh, trực tiếp chuyển tiền cho Cổ Dục. Số tiền Cổ Dục sẽ nhớ kỹ để còn nộp thuế nữa. bán thủy sản chính nuôi dưỡng nên miễn giảm một phần, để cuối năm kiểm tra xem .

"Vậy chúng bắt đầu việc thôi!" Sau khi thấy tiền chuyển tài khoản Cổ Dục, ông cụ bên cũng khẽ . Nghe thấy ông cụ hiệu, hai đàn ông trung niên đến bể cá. Sau đó từ trong bể cả chọn một con cá lớn, cũng nhỏ, cân đối bắt . Đây chính là lấy giá trị trung bình để phòng hờ những vấn đề thể xảy .

Mà con cá mới rời khỏi nước giếng lập tức từ một chú cá dịu hiền chuyển thành một con cá điên cuồng giãy dụa đành đạch. Mặc dù hai sớm chuẩn nhưng mà họ cũng xém chút ngã. Nhìn thấy con cá đù vàng tràn đầy sức mạnh như ông cụ hai mắt đều tỏa sáng.

Ban đầu ông còn lo lắng sức sống với dã tính của con cá như thế nào, giờ thì thấy chính lo xa .

Sau khi hai sức bắt lấy con cá đù vàng để xuống đất thì cả hai lúc đều là nước. mà hai quả là dân chuyên nghiệp, lúc một lấy cây gậy gõ đầu con cá mấy . Sau khi đánh con cá ngất xỉu thì hai bắt đầu đo lường, kiểm tra kích thước của con cá nào là chiều dài, trọng lượng, độ rộng… đây là các loại liệu cơ bản cần thực hiện.

Ngoài họ còn thu thập chất nhờn đó còn kiểm tra nồng độ. Đồng thời thông qua biện pháp đó tìm nơi con cá vớt lên.

Tiếp đến xem con cá bệnh tật gì , ký sinh trùng các loại .

Làm kiểm tra một hồi, Cổ Dục cảm thấy sắp ngủ gục đến nơi . Lúc hai mới mang cá tới phòng bếp của Cổ Dục.

Cổ Dục sớm chuyện họ mượn phòng bếp nên cũng khó dễ họ.

Cố Diệp Phi

Ban đầu bọn họ còn chuẩn đồ bếp của chính nhưng mà lúc thấy đồ bếp của Cổ Dục thì họ khỏi sững sờ. Có vẻ như đồ bếp của Cổ Dục chuẩn còn hơn của bọn họ nữa.

"Cậu Cổ! Chúng thể trực tiếp sử dụng đồ bếp của ?" Nhìn những đồ bếp ông cụ về phía Cổ Dục hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-dau-tu-cai-gieng-quai-di/chuong-175-hieu-so.html.]

"Xin cứ tự nhiên ạ." Chỉ là mượn mấy con d.a.o một chút thôi, Cổ Dục cũng xem d.a.o như là vợ cứ giữ khư khư bên cho ai mượn dùng. Nghe Cổ Dục , hai lấy dụng cụ nhanh chóng xử lý con cá. Thủ pháp hai cũng thật sự khá chuyên nghiệp.

Cạo vảy, bỏ mang cá một cách lưu loát. mà lúc lấy nội tạng cá họ cẩn thận hơn nhiều.

Nhìn thấy động tác của hai họ, lông mày Cổ Dục nhíu một chút nhẹ nhàng lắc đầu, thế nhưng cũng gì cả. Động tác của ông cụ thấy rõ.

Mặc dù ông cụ gì nhưng mà Tống Mính bên cạnh thấy lắc đầu như khỏi giật nhẹ tay áo , nhỏ giọng hỏi.

"Bọn họ đang ? Xử lý cá là cần m.ổ b.ụ.n.g cá ?" Cô về phía Cổ Dục đó nhỏ giọng hỏi.

"Bọn họ đang định Canh cá đù vàng. Đây là một trong những món chính trong Quốc Yến, thuộc ẩm thực của Hoài Dương. Cá đù vàng sống trong tự nhiên lớn như thì canh cá đù vàng là ăn ngon nhất. Bọn họ cần từ miệng cá lấy nội tạng với xương cá mà hỏng phần bụng cá. Đây cũng chính là điểm khó nhất của món ăn ." Đối mặt với Tống Mính, Cổ Dục hời hợt .

"A? Cậu Cổ xem còn hiểu về nấu nướng nhỉ?" Nghe thấy Cổ Dục giải thích rõ ràng mạch lạc như , ông cụ chút nghi ngờ hỏi.

"Có một chút ạ." Nghe thấy ông cụ hỏi , Cổ Dục cũng khiêm tốn đáp .

"Ông ơi! Hắn chỉ một chút ạ, mà tay nghề của cực giỏi đến cả ông của cháu còn khen độc nhất vô nhị nữa mà." Nhìn về phía ông cụ đó Tống Mính ở bên cạnh tiếp lời.

"À! Không ông của cháu là…" Nhìn thấy Tống Mính, mặc dù ông nhận nhưng cách ăn mặc thanh lịch, tao nhã của cô thì rõ ràng cô là con cháu nhà bình thường. Đặc biệt lúc nãy cô còn dám nhắc đến ông của cho ông cảm thấy hết sức tò mò.

"Ông nội của cháu là Tống An Dân ạ." Nhìn về phía ông cụ, Tống Mính tên của cụ Tống.

Lúc Cổ Dục thấy rõ trong mắt đối phương hiện lên sự khiếp sợ, xem tên tuổi của cụ Tống sức ảnh hưởng nha.

"Ồ! Thất lễ, thất lễ, nãy lúc nếm vị đáng ông nghĩ tới ông của cháu mới đúng. Vậy tay nghề của bạn trẻ …" Hai tay chắp đặt phía ông cụ sang Tống Mính khách khí một câu, đó hiếu kỳ về phía Cổ Dục.

Cụ Tống thế nhưng là ăn qua thấy qua nhiều món sơn hào hải vị là món ăn độc lạ , tay nghề của bạn trẻ là độc nhất vô nhị. Vậy trình độ của bạn trẻ chắc hẳn là cực kỳ cao, nghĩ đến đây ông khỏi càng cảm thấy tò mò hơn.

Nhìn thấy hai bên đang bận rộn xử lý con cá, ông cụ đột nhiên duỗi tay .

"Trước tiên hai ngừng một chút…"

Nghe ông cụ thế, hai cũng lập tức dừng , về phía ông cụ thắc mắc tại kêu họ tạm ngưng ?

"Cậu Cổ! Dù đến nhà cũng là khách, hai là học trò của học nghề thành, trình độ của họ hạn. Không thể cho chúng xem tay nghề của ?" Nhìn về Cổ Dục, ông cụ ha hả hỏi.

"Cũng ạ! mà lát nữa mấy bọn cháu cũng ăn chung con cá ạ?" Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của ông cụ, thật chủ yếu là do ánh mắt mong chờ của Tống Mính, Lâm Lôi, Lý Vân Vân, còn Cổ Tú Tú với Lưu Phi Phi nữa nên Cổ Dục quyết định tay.

"Tất nhiên là thể ." Thấy Cổ Dục đồng ý, ông cụ cũng nhẹ hiệu cho hai nhường chỗ cho Cổ Dục.

Loading...