“À, việc vấn đề gì. Người đó kiêng ăn món gì ?” Nghe Tống Mính sắp đến, Cổ Dục thèm để ý một câu.
Hắn và cụ Tống coi như là hợp ý. Mà chẳng cụ Tống còn cho xào ‘Quân tử chi giao đạm như nước’. Ông cụ bạn bè đến nhà để mở mang kiến thức, tất nhiên thể từ chối cho nên ngay lập tức đồng ý.
Thế nhưng thói quen gì thì hỏi kĩ sẽ hơn.
Ví dụ như theo tín ngưỡng của ăn thịt lợn, một dị ứng, ăn hải sản. Nên ngóng những thứ khi đến cũng .
“Không kiêng kị gì hết! Đến lúc đó cứ tuỳ ý chuẩn là ”. Nghe Cổ Dục đồng ý, Tống Mính bên cũng . Thế nhưng xong, cô cũng rời , bởi vì cô còn chút đắn đo.
Ban đầu là cô đến chỗ Cổ Dục ăn chực, nếu là đến nhà Cổ Dục thì xong sẽ cọ bữa cơm. bây giờ gặp ở giữa đường, cọ cơm kiểu gì đây?
Khi cô vẫn còn đang đắn đo suy nghĩ là nên mặt dày mày dạn, cần mặt mũi theo Cổ Dục về nhà. Hay là cẩn thận một chút, chờ lúc cơ hội mới . Đột nhiên lúc điện thoại của Cổ Dục vang lên.
Cổ Dục cúi đầu xem, nhận gọi là Lâm Lôi, khỏi nghi hoặc một chút, trong nhà xảy chuyện gì ?
“Alo! Chị, trong nhà xảy việc gì ?”. Cổ Dục nhanh chóng nhận điện thoại, tò mò hỏi.
“Có chút việc! Có một vài tới nhà chúng , là tổ thanh tra nguyên liệu nấu ăn. Bây giờ chị với thế nào, bao giờ thì chú về?” Nghe thấy giọng Cổ Dục, Lâm Lôi vội vàng .
“Là bọn họ ? Vậy chị hãy phòng em, bàn đối diện giường ngủ một cái hộp, bên trong là lá . Chị lấy đó pha cho bọn họ uống , đang đường về nhà đây.” Khi những lời cùng của Lâm Lôi, Cổ Dục đầu tiên sững sờ, tổ thanh tra gì cơ?
Tuy nhiên trong nháy mắt, chợt nhớ . Hình như Khổng Hạo Văn , ông nội hỗ trợ liên lạc với tổ thanh tra của chính phủ đến xem nguyên liệu nấu ăn. Quá bất ngờ, kịp chuẩn , thậm chí còn nhà.
“Vậy , chú nhanh về !” Thấy Cổ Dục đang ở gần nhà, Lâm Lôi thở dài một , đó vội vã cúp điện thoại.
Cố Diệp Phi
Sau khi cúp điện thoại, Cổ Dục về phía Tống Mính đang tỏ vẻ hiếu kỳ ở bên cạnh.
“Cũng là buổi trưa cùng về nhà ăn cơm . Hôm nay tổ thanh tra của chính phủ tới, chắc chắn tiệc ngon.”
“Thật ? Quá…. Khụ, OK! thế nhưng tổ thanh tra chính phủ?”
Nghe xong Cổ Dục chủ động mời ăn chực, Tống Mính quả thật vui vẻ. Nhất là khi lúc đó sẽ bữa tiệc, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. May mắn là cô vẫn nhịn xuống , ánh mắt sáng ngời Cổ Dục hỏi
“Nhà bán các loại cá, Hứa Cẩm bán , mà ngoài cá còn nhiều loại hải sản quý khác. Khổng Hạo Văn chính là mập mạp cô gặp , ông nội
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-dau-tu-cai-gieng-quai-di/chuong-173-doan-thanh-tra.html.]
giúp mở đường. Để cho chính phủ đến chỗ mua những thứ hải sản cao cấp về chiêu đãi khách nước ngoài hoặc là những bữa tiệc cao cấp của nhà nước. Còn về tổ thanh tra ! về sẽ kĩ , cô theo .”
Nói đơn giản cho Tống Mính , ghế lái chuẩn lái xe trở về. Tống Mính câu cuối cùng Cổ Dục cảm thấy mười phần khiếp sợ.
Cổ Dục quan hệ với chính phủ ư?
Tuy nhiên suy nghĩ kỹ thì điều cũng đúng, dù đây chính là Cổ Dục nha. Ở nhà Cổ Dục, chính cô cũng ăn qua những món đó, thật sự là ngon tuyệt vời.
Nghĩ đến việc tiếp đãi tổ thanh tra, tất nhiên sẽ đơn giản . Tống Mính thấy nước bọt trong miệng liên tục tiết .
“Ừ! sẽ cùng !” Bàn tay nắm chặt, trong mắt Tống Mính hiện sự tín nhiệm tuyệt đối. Cổ Dục cảm thấy bối rối, còn cùng nữa chứ! Làm như cô nhà ở , thế nhưng cũng quá để ý. Hắn Tống Mính lái xe thì cũng lên ô tô về phía nhà .
Mà ngay lúc , trong phòng khách nhà đang năm , trong đó cả nam và nữ. Nhìn qua nào ít tuổi. Lớn nhất là một đàn ông hơn sáu mươi tuổi, còn đều hơn bốn mươi.
Sau khi nhà, những đều nghiêm túc, cho Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi bên cạnh sợ hãi. Mặc dù bọn họ gì, cũng gì, thế nhưng lẽ cái khí chất ở cao bao lâu nay đè cho dân chúng thấp cổ bé họng bọn họ thở .
“Các vị! Tiểu Dục, ! Cổ Dục đang đường trở về. Chắc là sắp về tới nơi, mời các vị uống .” Lâm lôi cẩn thận bưng khay của Cổ Dục tới, .
“Ôi! Không cần khách khí! Làm phiền cô . Vốn dĩ là vì xem thực tế về nguyên liệu nấu ăn, cho nên mới bất ngờ tới thăm, đợi chủ nhà một lát cũng .” Nghe Lâm Lôi , đàn ông nở nụ , nhẹ nhàng đáp .
Thấy mấy đến gây chuyện, Lâm Lôi cũng yên tâm hơn. Ngày khi Tống Mính, cô cũng học lỏm cách pha . Trước tiên dội nước qua chén một , tiếp theo cho một ít lá ấm, đó rót nước sôi .
Nhìn thấy những động tác , hai đàn ông trong những nhẹ nhàng lắc đầu. Những ở vị trí cao thì cũng là nghề trong việc thưởng thức . Kỹ thuật và tay nghề , bọn họ liếc mắt là thể nhận . Lá cho nhiều, nhiệt độ nước cũng đúng, đều là chỗ .
Chẳng qua nhớ tới mục đích hôm nay đến đây, hai gì. lúc , họ cực kì tin tưởng về những nguyên liệu nấu ăn của Cổ Dục.
Mặc dù “Dân gian xuất hiện tài” nhưng xem khả năng xuất hiện tài cũng quá cao.
Trong khi nhóm trong lòng cảm thấy chuyến thể phí công thì hương trong ấm cũng bay .
Trong nháy mắt khi hương xuất hiện, năm khỏi chấn động, nhất là đàn ông đang ha hả. Khuôn mặt ông trong nháy mắt nghiêm túc, hề chớp mắt mà chằm chằm bình mặt.
Lâm Lôi cảm nhận những thứ , cô vẫn giống như Tống Mính đơn giản rửa thêm một . Sau đó tiếp tục rót nước mấy cái chén mặt.
Cô từng uống loại . Mặc dù hiểu lắm về uống nhưng dễ uống chính là dễ uống.
Thế nhưng rõ ràng, trong mắt mấy họ lúc , đơn giản chỉ là dễ uống. Bọn họ liếc , cẩn thận đưa nước lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Sau đó con ngươi nữa chấn động kịch liệt, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ.