Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

BẮT ĐẦU TỪ CÁI GIẾNG QUÁI DỊ - Chương 143: Ông cụ Tống

Cập nhật lúc: 2025-07-13 13:49:41
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông cụ Tống, ông cũng quá gan , một khu rừng rậm , ông thật sự sợ Hổ ăn thịt .” Cổ Dục một bên ở phòng bếp bữa tối, một bên trêu ghẹo, ông cụ tò mò xổm xuống xem mấy bồn hoa lan ở phía .

Ông cụ chính là ông lão mà lúc nãy Cổ Dục gặp ở ngoài bìa rừng.

Cố Diệp Phi

Qua lời của ông cụ , ông cụ gọi là Tống An Dân. Ông cụ còn đưa thẻ căn cước của cho Cổ Dục xem, giống như là chứng minh .

Sở dĩ ông cụ xuất hiện ở đây là bởi vì ông cụ xem một loại hoa ở thôn bên cạnh. mà dù xem loại hoa mà ông hiếu kỳ , ông vẫn hài lòng. Cho nên hỏi loại hoa . Người chủ hái ở trong núi, hơn nữa còn cho ông cụ vị trí chính xác để tìm.

mà ông cụ là một sống trong thành phố, cho dù là vị trí của loài hoa đó nhưng ông cụ cũng thể tìm thấy . Do đó trong rừng rậm thì lạc đường.

Sau khi ông cụ giải thích xong, Cổ Dục cơ bản xác định, ông cụ lánh quanh ở bìa rừng. Bởi vì con hai chân đồng nhất, nếu thử nhắm mắt mà thẳng về phía thì , chỉ cần vài mét thì sẽ phát hiện đường sẽ lệch.

Hầu hết cái mà dân gian gọi là quỷ dẫn đường thì chính là nguyên lý .

Chỉ cần khu rừng đủ lớn, bạn cảm giác là đang thẳng về phía . Thế nhưng thật là đang lòng vòng, cứ tới thì sẽ trở về chỗ cũ. Đến khi nhận chỗ cũ thì tâm lý sẽ trở nên hoảng loạn, tiếp đó thì co chân bỏ chạy, càng chạy thì càng lòng vòng. Cứ chạy như thế càng bản mệt mỏi đến chết.

Nếu như trong thời gian đó ngang qua, đem đó khỏi cái vòng luẩn quẩn , thì sẽ an .

Mà tình huống của ông cụ Tống An Dân chính là như thế. Nếu như gặp Cổ Dục, lẽ ông tiêu đời .

Điện thoại sớm hết pin hơn nữa với độ tuổi cùng thể trạng của ông , ở trong khu rừng rậm nguyên thủy qua một đêm, thì ha ha...

Sau khi Cổ Dục gặp ông cụ, tiếp đó thì dẫn ông trở về thôn, đưa cho ông mượn điện thoại. Ông cụ lập tức điện cho cháu gái của , khi sắp xếp xong xuôi, Cổ Dục cũng chờ ông cụ nữa. Hắn liền chuẩn bữa cơm để mời ông cụ ăn một bữa.

“Ha ha ha ha, nếu như thể ăn thịt Hổ thì cũng tồi, ít nhất với con Hổ cũng thể lấp đầy cái bụng." Nghe lời của Cổ Dục, ông cụ Tống nở nụ , tiếp đó lên tỏ vẻ sợ sống c.h.ế.t như . Tuy nhiên Cổ Dục cũng là ông cụ đang khoác.

Cũng ai thấy cảm động sắp đây.

, mấy ông cụ lớn tuổi đều thích khoác, cũng giống như cha của Cổ Dục. Ông cũng thường xuyên khoác như thế, cái gì mà dù sống chết, trời sập cũng sợ. Giống như là bọn họ luôn tỏ vẻ bình tĩnh, thế nhưng sự thật là khi đối mặt thì cũng sợ.

"Được , tới dùng cơm thôi! chuyện với cháu gái , chẳng qua con bé lái xe tới đây ít nhất cũng mất hai giờ. Vậy tiên chúng ăn cơm nghỉ ngơi một chút !” Nghe ông cụ Tống , Cổ Dục cũng trả lời ông. Hắn trực tiếp bưng đồ ăn cửa, đó cùng ông cụ ở phòng ăn bắt đầu ăn. Lúc Tống lão nhấc đũa ăn, ông cả liền ngây ngẩn.

Vẻ mặt như Cổ Dục quen thuộc, khi nấu cơm nào ăn xong hầu như đều vẻ mặt như thế.

“Ừm, cũng tệ nha!” Mặc dù cụ Tống kinh ngạc, nhưng mà ông cưỡng ép bản đề xuống sự kích động. Ông chỉ gật đầu một cá và khen một câu như , nhưng tốc độ gắp đồ ăn càng lúc càng nhanh. Nhìn bộ dáng ông cụ, Cổ Dục cũng khẽ , trong miệng thì nhưng cơ thể thì thể giấu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-dau-tu-cai-gieng-quai-di/chuong-143-ong-cu-tong.html.]

" , Tiểu Cổ! Những cây hoa lan của đều là cực phẩm đó nha...” Ăn cơm tối xong, Cổ Dục đem bát đũa ném máy rửa chén. Sau đó ngoài sân , ông cụ Tống cũng chủ động gần vẻ mặt thì tò mò hỏi.

“Ông hiểu những thứ ?” Mấy thứ hoa lan , kể từ khi Cổ Dục mua về đó cũng quan tâm nữa. Chỉ ngày đầu tiên tưới nước giếng cho nó, tiếp đó thì để ý nó nữa .

cũng là cái cây nhỏ, cho nên bây giờ còn nở hoa. Thế nhưng cành lá thì vẫn là xanh , dựa theo cách của Cổ Dục chính là nó lớn lên sức sống… Ừm, quả thật chính là như ...

Hắn đúng là khiếu thẩm mỹ, cũng hiểu tý gì về hoa.

“Biết sơ sơ thôi! Này trai, khi nào mấy bồn hoa nở hoa, cho một tiếng đó nha.” Nghe lời của Cổ Dục, Tống An Dân sờ râu mép của một cách vẻ, điện thoại của Cổ Dục ông cụ cũng lưu .

"Được! Đến lúc đó ạ!" Nghe lời của Tống An Dân, Cổ Dục cũng hứa chắc, quỷ mới hoa lúc nào mới nở. Hơn nữa cũng trách nhiệm cho ông gì? Đùa ...

! Chàng trai, vườn nhà trồng cây ?” Nhìn thấy thái độ qua loa của Cổ Dục, lúc ông cụ Tống cũng chủ động dời chủ đề, tiếp đó về phía vườn của nhà Cổ Dục .

"Chỉ vài bụi thôi ạ.” Nghe lời của ông cụ Tống, Cổ Dục suy nghĩ một chút, đây lúc mua cây trồng dường như chủ cửa hàng đưa cho vài bụi cây.

“Không thể để cho một chút ?” Nghe đúng là cây , ông cụ Tống cũng cảm thấy hứng thú, nên tò mò hỏi.

“Vậy thôi.” Chỉ là vài bụi cây mà thôi. Lúc khi trồng xuống Cổ Dục cũng để ý đến nó nữa. Ông cụ thì cứ để cho ông xem thôi.

Lập tức Cổ Dục dẫn ông cụ vườn ở nhà. Khi bọn họ tiến đến, ở phía xa lợn rừng Bạo Quân cùng Vua Bầu Trời đậu ở cây đang chuẩn nghỉ ngơi, lúc thấy hai tới thì về phía bọn họ.

Bạo quân cùng Vua Bầu Trời, Tống lão cũng thấy. Lần đầu tiên khi mới thấy lúc đó ông cũng sợ hết hồn, chẳng qua khi sang Cổ Dục vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Thì ông , hai con vật chắc hẳn là do Cổ Dục nuôi, mặc dù bọn chúng vẻ đối với ông là cảnh giác, nhưng hẳn là ác ý gì.

Miễn cưỡng hướng về phía Bạo Quân cùng Vua Bầu Trời nở nụ , ông cụ Tống tới phía cây .

“Long Tỉnh...... là cây Tây Hồ! Không tệ, đúng, thể phát triển tươi như thế ? Đây là đại hồng bào ?” Khi sự chú ý của ông chuyển lên cây , trong nháy mắt ông lập tức trợn tròn kinh ngạc. Bởi vì hai cây còn ở phía xa nên ông chú ý tới.

khi xem xét kỹ thì ông cảm thấy kinh ngạc. Quá tuyệt! Hai cây mà là hai cây đầu trong các loại .

Mặc dù do Cổ Dục trong một thời gian dài chăm sóc, cho nên chúng phát triển chút rối loạn. mặc kệ kết cấu bên ngoài chút thì mùi thơm của lá tuyệt đối thể sai . Tuyệt đối là loại cực phẩm trong cực phẩm.

Nghĩ tới đây, ông cụ Tống còn cố ý hái hai cái lá, tiếp đó xoa xoa để nó trở thành mảnh vụn ngửi thử một cái. Lúc mùi hương của Long Tỉnh cùng Đại hồng bào chính gốc trực tiếp tràn lỗ mũi của ông, khiến cho ông khỏi giật . Hương vị của loại đúng là quá cực phẩm!

Mà nghĩ tới đây ông khỏi về phía Cổ Dục, sắc mặt cổ quái còn lộ vẻ phẫn nộ. Nhìn vẻ mặt của ông cụ Tống, Cổ Dục cũng nghi hoặc hiểu ông cái gì đây?

“Tiểu Cổ! Cậu đúng là phí phạm của trời nha!” Chỉ hai bụi cây , ông cụ Tống chút đau lòng nhức óc . Mà khi ông như thế, Cổ Dục càng nghi ngờ hơn, chẳng lẽ cây cũng là thứ đồ ?

Loading...