Trong văn hóa cổ truyền Trung Quốc, bậc cửa có ý nghĩa đặc biệt.
Ở những nơi như này, nó càng mang ý nghĩa đặc biệt hơn.
Tôi từng nghe kể:
Ở những nơi trọng nam khinh nữ như ở đây, có nhà sinh con gái thì sẽ dùng đinh đóng vào người bé gái, để bé c.h.ế.t trong đau đớn.
Như vậy linh hồn đứa bé sẽ không dám đầu thai vào nhà đó nữa.
Nhưng lỡ hồn bé đó mang oán thù quay lại trả thù thì sao?
Thế là họ rút cái đinh từng đóng vào đứa bé, rồi găm vào bậc cửa.
Hồn đứa bé khi thấy cái đinh từng tra tấn mình, sẽ sợ mà không dám bước vào nhà.
Lúc đó tôi cũng không nghĩ sâu xa.
Chỉ là thấy mấy cái đinh đó vừa rỉ sét vừa dơ, nhìn phát ghê.
Lỡ tay tôi bị xước, nhiễm uốn ván thì c.h.ế.t chắc.
Cho dù nhà chồng tương lai chịu tốn tiền cứu tôi, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, thì làm gì có nổi một trạm y tế đâu mà cứu?
Chỉ là mấy cái đinh thôi mà, tôi là con dâu tương lai của nhà này, chút việc nhỏ vậy tôi không có quyền quyết à?
Thế là tôi ném luôn.
Ai ngờ một lúc sau, tôi thấy mấy đứa bé mặt trắng như giấy bò vào sân, thì mới nhận ra mình gây họa rồi.
Mà đinh thì đã vứt mất, tìm cũng không ra, nên tôi lười tìm lại.
Tôi nghĩ bụng:
Chồng tương lai còn trẻ, cha chồng cũng khỏe mạnh, hai gã đàn ông cao to không lẽ trị không được mấy bé nhóc ma à?
Kết quả là nửa đêm bị tiếng trẻ con khóc làm cho không ngủ được.
Đúng là mấy đứa nhóc đó khó chịu hết sức, ban đêm không ngủ, chỉ biết khóc.
Khóc một mạch tới sáng, không sợ làm phiền hàng xóm à?
Lúc đó tôi vừa định quay lại nhà đất ngủ, bị làm ồn quá, bèn lập một kết giới cách âm phủ quanh cả ngôi nhà đó, cho mấy người xung quang khỏi nghe tiếng khóc.
Nhưng chưa đến sáng hôm sau, mẹ chồng tương lai đã suýt phát điên.
Bà nhìn thấy bậc cửa bị mất, mới nhớ ra tục lệ trong làng, mồ hôi lạnh toát ra ròng ròng.
Gà tinh hí hửng kể cho tôi nghe:
Chồng tương lai của tôi, chính là cái người tối qua thấy tôi đang ăn cơm rồi bị tôi đập bất tỉnh ấy, giờ lại tưởng tôi là cô em gái đã c.h.ế.t thảm của anh ta quay về báo thù.
Mẹ chồng tôi thì nghĩ:
Thức ăn bị người c.h.ế.t ăn qua là thứ không sạch sẽ.
Thế là vứt hết bánh bao tôi từng đụng vào, cả chỗ mỡ heo tôi từng đào ra cũng đổ sạch.
Tôi đau đớn tột cùng.
Phải nói thật, mặc dù mẹ chồng tương lai trông chẳng phải người tốt, nhưng bánh bao bà làm rất ngon, thịt muối thì thơm, mỡ heo nấu lên thì thơm ngào ngạt…
Giờ đổ hết rồi tôi thấy tiếc thật sự!
Nhà chồng tương lai của tôi mời một ông cụ chuyên xem phong thủy âm dương trong làng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-coc-gap-phai-bat-ma/chuong-5.html.]
Là một ông già hom hem, già đến mức tưởng sắp hóa tro.
Không cần tôi nhìn, gà tinh nhà tôi cũng thấy rõ một luồng huyết khí đen sì bốc lên từ đỉnh đầu ông ta.
Chính vì ông ta, những cô gái tội nghiệp kia mới bị tra tấn đến c.h.ế.t mà không thể siêu thoát.
Từng món nợ nghiệp ác chồng chất đều ghi trên đầu ông ta, dằn vặt đến mức người ngợm tàn tạ như quỷ.
Vậy mà ông ta còn chưa chết.
Ông lão chậm rãi rút quẻ bói, nói rằng nhà chồng tôi dạo này xui xẻo liên miên, là vì sắp gặp một kiếp nạn lớn, mà kiếp nạn này liên quan đến cô dâu sắp cưới.
Nói trắng ra: mệnh tôi khắc với cái nhà này.
Chỉ tiếc là… chưa có giờ sinh, ngày tháng sinh đầy đủ, nên không thể xem kỹ hơn.
Tôi sững người.
Tôi chưa bao giờ xem cái kiểu hợp khắc này.
Tôi luôn tin vào khoa học, tin rằng một cuộc hôn nhân tốt đẹp là do con người vun đắp, chứ không phải nhờ vào cái gọi là mệnh lý với ngũ hành.
Cái kiểu “xung khắc mệnh cách” này tôi vốn dĩ không hề tin.
Nhưng mà ông cụ ấy lời nói có trọng lượng thật, đến mức bà cô nhà chồng tôi lập tức hô lên:
“Vậy thì bán con nhỏ đó đi chỗ khác!”
Không ngờ ông cụ lại ngăn lại.
Ông ta nói:
“Thỉnh thần dễ, tiễn thần khó. Giờ đã ‘thỉnh’ cô ta về rồi thì đừng đuổi đi nữa.”
“Nhanh chóng tổ chức lễ cưới, đêm động phòng thì lấy m.á.u cô ta bôi lên bậc cửa, để lừa tụi trẻ con kia rằng đây không phải nhà của chúng.”
“Tôi sẽ làm thêm vài ngày pháp sự, sau đó mọi chuyện sẽ yên ổn.”
Còn về sau pháp sự tôi sống hay chết?
Ông ta không nói.
Thế là tôi bị lôi ra ngoài trong chớp mắt, ép mặc áo cưới đỏ rực, đưa thẳng đến nhà chồng tương lai.
Cưới xin vội vã, khỏi cần bái trời đất.
Mấy món ăn nhà chồng chuẩn bị thì đều bị vứt bỏ, hàng xóm lân cận gom góp ít rượu thịt lại, làm gấp cái lễ cưới, thế là tôi chính thức thành dâu mới.
Định chơi miễn phí đám người này, ai ngờ bị người chơi lại.
Tôi đã đạt thỏa thuận với cô gái trong chuồng heo, tính nhân lúc chưa cưới tranh thủ chuẩn bị kế hoạch.
Kết quả… tự dìm mình luôn.
Tôi ngồi trong phòng cưới, nhìn ra ngoài cửa, mặt đầy tâm trạng, lòng đầy u sầu.
Trong phòng có mấy người phụ nữ đi theo canh tôi.
Một là để an ủi tinh thần, hai là phòng tôi nổi điên làm chuyện dại dột.
Trong góc phòng có một cái tủ quần áo, thật ra chỉ là hai cái rương gỗ ghép lại,
là của hồi môn của cụ tổ nhà chồng tôi.
Chị gái ma tức chị học cùng ngành tài chính đang ngồi lên đó, nhẹ giọng kể tôi nghe chuyện đêm tân hôn của chị.
Hồi đó chị bị bỏ đói mấy ngày liền, chẳng còn sức mà chống cự. Mặc đại áo cưới màu đỏ, bị ép bái thiên địa, rồi quẳng lên giường.