Không ai kiểm soát nổi.
Thẩm Chu sau khi lấy bằng thạc sĩ thì tiếp tục làm tiến sĩ, vào viện nghiên cứu, giờ đang trồng trọt trong một thung lũng nhỏ.
Còn tôi vẫn làm những điều mình thích.
Sau khi tốt nghiệp, tôi từ bỏ ý định thi công chức, trở thành một travel blogger chính hiệu.
Vừa đi làm thuê, vừa đi du lịch, thi thoảng livestream kể chuyện, tám chuyện, cũng thu hút được kha khá fan.
Tôi không bán hàng, chỉ sống nhờ fan donate và công việc thời vụ, cuộc sống tuy không giàu sang, nhưng cũng ổn thỏa, tự do.
Bóng tối vẫn còn đó, nhưng tương lai thì vẫn sáng rực một góc.
…
Ngoại truyện: Thẩm Chu
Tôi tám tuổi thì sư phụ đem một cô em gái nhỏ về nhà.
Tôi sinh ra ở miền Nam, cha mẹ đều làm ăn kinh doanh.
Thời điểm mà đại gia còn là hàng hiếm, nhà tôi đã ở biệt thự rộng rãi, đồ chơi toàn hàng nhập khẩu.
Tiếc là cha mẹ làm ăn gây thù chuốc oán, tôi bị kẻ thù bắt cóc, bán cho đám buôn người ở thành phố khác.
Trước khi bị đánh gãy tay gãy chân, sư phụ đã bỏ ra 3.000 tệ mua lại tôi.
Sư phụ tôi một gã trai trẻ đẹp trai, lúc nào cũng cười đểu đểu, nói rằng mua tôi về làm… con trai.
Sau này nhóm buôn người đó bị xóa sổ, nghe nói là do có người tố cáo.
Sư phụ bấm quẻ, đoán phương hướng nhà tôi, dẫn tôi đi tìm.
Kết cục thì… quá rõ ràng rồi: sư phụ là một tay nửa mùa, không tìm ra nổi nhà tôi, tiền đi đường cũng xài sạch sành sanh.
Sư phụ mất mặt quá, ho nhẹ một tiếng, nói với tôi:
“Không sao đâu, sư phụ có phải đi ăn xin cũng sẽ đưa con về nhà.”
Má nó thật, ông ấy đi ăn xin thật luôn!
Ông ấy dắt tôi ngồi xổm ven đường, vừa kéo đàn nhị vừa hát, người qua đường thấy tội, quăng cho mấy tờ tiền lẻ.
Vậy là sư phụ dắt tôi phiêu bạt suốt một năm trời.
Cuối cùng tôi cũng từ bỏ, gọi sư phụ là ba, nói sẽ đi theo ông ấy.
Sư phụ nhảy lên ba tấc:
“Ta còn chưa cưới vợ nha, đừng có gọi bậy!”
Ông ấy dắt tôi về sơn môn.
Một căn chòi nát giữa núi rừng hoang vu.
Ngoài trời mưa nhỏ thì trong nhà mưa vừa, ngoài mưa vừa thì trong nhà mưa to, ngoài mưa to thì trong nhà lũ luôn.
Dù vậy, ông ấy vẫn đối xử với tôi không tệ.
Tiền trợ cấp mỗi tháng chẳng đáng bao nhiêu, vẫn chắt chiu gửi tôi đi học.
Chỉ có điều ông không đáng tin.
Thường xuyên gửi tôi ở nhà người khác, còn mình thì… trốn đi chơi.
Rồi một ngày nọ, ông ấy dắt về một cô nhóc nhỏ nhỏ.
Tôi nghi ngờ nhỏ là con riêng của ông ấy, chỉ là… chưa có bằng chứng.
Không hiểu sao, tiểu sư muội lại tin tưởng tuyệt đối vào cái ông sư phụ lừa đảo ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-coc-gap-phai-bat-ma/chuong-14.html.]
Ngày nào cũng ngồi thiền theo ông.
Sau này tôi lên cấp hai, phải xuống núi học nội trú, lúc đó tôi mới biết đến… cái gọi là tà giáo.
Tôi do dự rất lâu, nhưng nhớ tới nụ cười trong sáng, dễ thương của sư muội, cuối cùng vẫn gọi điện tố cáo.
Sư phụ bị còng tay đưa đi.
Tôi nắm tay sư muội, dặn:
“Ngài cứ cải tạo tốt nhé, sau này ra tù, con nuôi ngài đến hết đời.”
Sư phụ cảm động đến chửi tôi một trận té tát.
Nhưng sau đó ông được thả.
Cảnh sát không những không trách tôi, còn khẳng định tôi có ý thức bài trừ tà giáo rất tốt.
Chỉ có điều sư phụ tôi không phải tà giáo thật.
Ông không đánh tôi, chỉ ngồi uống rượu, cười nhạo tôi ba ngày ba đêm.
Về sau tôi mới biết: sư phụ là nhân tài đặc biệt đã được cơ quan chức năng thẩm tra và thu nạp.
Môn phái của ông tuy chỉ có hai người là ông và sư muội, nhưng đúng là có kiểm duyệt, có chứng nhận hẳn hoi.
Tiền ông nuôi tôi ăn học, không phải tiền trợ cấp xã hội, mà là phụ cấp nhân tài đặc biệt.
Sau bao cố gắng xin được ở nội trú, sư muội của tôi trong khoảng thời gian tôi đi học đã học được cách… đi lừa gạt.
……
Cái nhà này, không có ai bình thường cả.
Sư phụ thì suốt ngày uống rượu, một lão lưu manh không đáng tin.
Sư muội thì sở thích kỳ dị, nấu ăn cũng có thể làm nổ cả nhà, suốt ngày nghĩ đến bỏ học đi làm.
Tôi gần như vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa gồng mình nuôi lớn cả sư phụ lẫn em gái.
Nhưng dù kỳ quặc cỡ nào, đây vẫn là nhà tôi.
Tôi khát khao được học hành, khát khao trưởng thành, khát khao rời khỏi nơi này.
Tôi muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, để cả nhà được ăn no mặc ấm, có mái nhà che mưa nắng.
Nhưng trái ngược với tôi, sư phụ và sư muội chưa bao giờ xem ước mơ và lý tưởng của tôi là chuyện nghiêm túc.
Sư phụ là một kẻ lừa đảo giang hồ đích thực, suốt ngày lật mấy quyển sách rách bìa, bên ngoài còn in dòng chữ:
“3 quyển 10 tệ.”
Sư muội thì mê kiếm tiền. Học đến cấp 3 là nghỉ luôn.
Ban ngày bày sạp xem bói, ban đêm làm quản lý net.
Lắm khi còn đeo kính đen ra vỉa hè kéo đàn nhị, nói mình là ca sĩ lang thang.
Tôi nhìn mãi chỉ thấy… bóng dáng tôi ngày xưa bị sư phụ dắt đi ăn xin.
Một lần tôi ghé qua sạp của con nhỏ, trên đất ghi to tướng:
“Cha bị tai biến liệt giường, anh trai chấn thương não cần phục hồi chức năng,xin lòng tốt giúp đỡ!”
Lừa được một người hay một người.
Ngày hôm đó, tôi túm tai Thẩm Ly lôi về nhà.
Thi đại học, tôi thi rất ổn, đậu được một trường tốt.
Đại học mà tôi học là một ngôi trường tốt, nằm giữa thành phố lớn phồn hoa.
Và cũng chính tại nơi đó, tôi đã tìm thấy cha mẹ ruột của mình.