Bắt Cóc Gặp Phải Bắt Ma - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-05-03 00:52:53
Lượt xem: 838
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Cập nhật lúc: 2025-05-03 00:52:53
Lượt xem: 838
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Tôi bế cô ấy lên.
Chân cô ấy đã gãy, cả đời này không thể chữa lành.
Lưỡi cô ấy đã mất, sau này cũng không thể nói chuyện.
Tôi đun nước nóng tắm rửa cho cô ấy, lấy cho cô ấy một bộ đồ sạch sẽ để thay.
Khuôn mặt cô vẫn xám xịt như tro tàn.
Bởi vì cô ấy đã không còn muốn sống nữa rồi.
Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng nói với cô ấy:
“Hay là… chị cố sống tiếp đi. Tôi có quen một người, có thể chữa được cho chị.”
Cô ấy nhìn tôi, trong mắt lóe lên chút ánh sáng.
Tay cô ấy vẫn còn nguyên, cô viết chữ cho tôi đọc:
Chị tên là Chu Noãn Noãn, là sinh viên một trường đại học trọng điểm. Năm chị bị bắt, vừa mới được giữ lại học thạc sĩ.
Tôi cười nói:
“Trời, vậy chị giỏi thế cơ à? Vậy thì sau này chữa lành rồi quay lại giúp em viết luận văn tốt nghiệp nha, em vừa bị hoãn tốt nghiệp rồi.”
Cô ấy bật cười.
Con gà tinh tôi dắt theo cũng không phải vô dụng.
Nó nhảy lên mái hiên, gáy một tiếng vang rền, dọa mấy con lệ quỷ kia chạy tán loạn.
Người thì chưa chết, nhưng đã bị tra tấn đến nửa sống nửa chết.
Tôi cõng Chu Noãn Noãn, dắt theo chị học cùng ngành, lên đến chỗ cao trên núi.
Dưới chân núi, ánh đèn lấp lánh, một chuỗi dài ánh sáng dần tiến lên núi.
Tiếng ồn ào trong làng bắt đầu vang lên, ánh sáng của đuốc và đèn pin càng lúc càng gần.
Tôi nhìn xuống, nói với hai người:
“Công lý dù đến muộn, nhưng may là vẫn chưa vắng mặt.”
Cái làng buôn người này, không phải mới tồn tại một hai ngày.
Bảo kê dưới núi chắc chắn không ít, nhưng chúng cũng không phải thần thánh.
Trên đời luôn có người giỏi hơn bọn chúng, cũng có người có lòng, yêu dân.
Tối hôm đó tôi tới đây, không phải chỉ ăn mỗi bữa cơm.
Tôi đánh ngất bà cô nhà chồng, lấy điện thoại dùng tài khoản WeChat của bà ấy, kết bạn với sư huynh tôi rồi gửi vị trí đi.
Sư huynh tôi tuy giận thật, nhưng cũng thật lòng thương tôi.
Anh ấy lập tức báo cảnh sát.
Dựa theo lời khai của tôi và những gì cảnh sát tra được đều trùng khớp, nên tỉnh đã huy động lực lượng nhanh chóng, tiến hành vây bắt.
Bọn buôn người nhất định sẽ bị xét xử, nhưng người mua cũng chẳng thoát được.
Bọn họ buôn bán người, tra tấn, giam giữ trái phép, cưỡng hiếp… nhiều tội cộng lại, chắc chắn lãnh án rất nặng.
Bỗng nhiên, đằng sau tôi có tiếng sột soạt.
Tôi giật nảy mình.
Giữa rừng núi hoang vu thế này, đừng nói là có ma nữa nha!?
Chị học cùng ngành tôi còn sợ hơn:
“Là người sống… Không phải đều ở dưới làng sao!?”
Tôi đặt Chu Noãn Noãn xuống dưới gốc cây, không thèm nghĩ nhiều đá một cú thật mạnh.
Kết quả là… đá sư huynh tôi xuống dốc.
Sư huynh vừa nhăn mặt vừa lồm cồm bò lên, chiếu đèn pin vào mặt mình:
“Thẩm Ly! Là anh đây! Người nhà đây!!”
Tôi và Noãn Noãn ôm chặt nhau run rẩy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-coc-gap-phai-bat-ma/chuong-10.html.]
“Anh là sư huynh thật á?”
Sư huynh gào lên:
“Anh là bố em đây này!!!”
Ừm… Anh đúng là sư huynh tôi thật rồi.
Sau khi nhận được tin nhắn định vị của tôi, sư huynh lập tức báo cảnh sát, do những điều khai báo của tôi và cảnh sát trùng nhau, nên cảnh sát lập tức triển khai chuyên án, nhưng anh vẫn không yên tâm, liền đuổi theo tận nơi.
Dù cảnh sát yêu cầu anh ở lại dưới chân núi hỗ trợ, nhưng… sư huynh tôi mà, làm gì có chuyện đứng yên được.
Dù gì anh ấy cũng là người từ trong núi ra, từ nhỏ leo núi vượt rừng, đánh nhau không ít, khả năng tự vệ không tồi, thế là lén lút tự lên núi.
Tôi ngồi dưới gốc cây,xé áo khoác của anh ấy ra thành từng dải, băng vết thương lại cho anh, vừa làm vừa thắc mắc:
“Cảnh sát lên rồi mà, anh còn tới làm gì?”
Thẩm Chu sư huynh tôi bực mình đáp:
“Hỏi thừa! Nhỡ cảnh sát tới chậm, em một đứa con gái lỡ bị gạo nấu thành cơm rồi sao, anh phải ăn nói với sư phụ thế nào hả!?”
Câu này làm tôi… suýt cảm động phát khóc.
Sau đó ảnh đá tôi một phát, rồi bắt đầu đánh tôi túi bụi:
“Cho em cứng đầu này! Cho em không nghe lời này! Cho em dám lên xe của người lạ này!”
Chị học cùng ngành vội vàng can ngăn:
“Đừng đánh nữa mà! Hai người đừng đánh!”
Lúc này sư huynh mới để ý đến chị, bèn dừng tay, dịu giọng hỏi:
“Cô… cũng là nạn nhân à?”
Chị gật đầu.
Sư huynh thở dài, thấy chị đứng ở dưới dốc, liền đưa tay ra đỡ…
Kết quả… Tay xuyên qua người chị!
XUYÊN! QUA!
Thẩm Chu: …
Thẩm Chu: Aaaaaaaaaa
“Tôi đang nằm mơ đúng không?? Nhất định là tôi đang mơ!!”
Tôi nói:
“Sư huynh đừng làm quá, từ nhỏ tới lớn anh chưa gặp ma bao giờ à?”
Sư huynh tôi mặt đơ như tượng gỗ:
“A Ly… em đang đùa gì thế? Trên đời này làm gì có ma?!”
Tôi: “…”
“Sư huynh, vậy từ nhỏ đến lớn sư phụ dạy hai đứa mình cái gì?”
Thẩm Chu:
“Chẳng phải ổng là… một tên lừa đảo à?”
Tôi: …
Sư huynh: ………
Lúc đó tôi mới hiểu hóa ra Thẩm Chu từ đầu đến cuối, chẳng hề biết chúng tôi học thứ gì.
Tôi với sư phụ luôn nghĩ, anh không muốn kế thừa thuật pháp huyền môn, nên cũng không ép anh học.
Sư phụ từng tiếc nuối nói với tôi:
“Thằng bé có thiên phú tốt thế, không học thì uổng biết bao.”
Chẳng ai biết hóa ra Thẩm Chu căn bản không tin mấy thứ huyền môn, vẫn luôn coi tôi với sư phụ là… mấy tên lừa đảo.
Hồi nãy, anh ấy vào làng trước, bị tà khí tụ lại ép tự mở ra thiên nhãn mà không hay.
Nếu không nhờ bùa hộ thân mà sư phụ đưa, có lẽ lúc đó anh đã bị kéo vào rồi.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.