Bắt Cóc Gặp Phải Bắt Ma - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-03 00:52:14
Lượt xem: 344
Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi đã hoàn toàn tin rằng mình thực sự bị bắt cóc rồi.
Đây là ngày thứ hai tôi bị đưa đến vùng núi sâu hẻo lánh.
Hôm đó, tôi vẫn còn đang đi bộ trên đường về nhà, thì có một chiếc xe dừng lại bên cạnh.
Ghế lái có một người phụ nữ trung niên, mặt mũi hiền lành, giọng nói thân thiện:
“Cô bé ơi, đi đâu thế? Để xem có tiện đường không, dì cho cháu đi nhờ một đoạn nhé?”
Theo như lời đám bạn cùng phòng hay vị sư huynh suốt lại luôn gọi thúc giục tôi kia, thì ở trường hợp này đáng ra tôi nên từ chối.
Nhưng tôi đã không làm thế.
Tôi tin vào cái đẹp, tin vào lòng tốt con người, tin rằng mấy câu chuyện trên Zhihu chỉ là dọa cho vui.
Dù con đường này không có camera, dù chiếc xe này dán đầy phim đen kín mít không thể nhìn vào trong, dù tôi chỉ là một cô gái nhỏ đi một mình, trên người chỉ có cái ba lô và một… con gà trống.
Thì tôi vẫn báo luôn địa điểm vì không muốn phụ lòng tin tưởng của dì ấy.
Dì cười rất tươi:
“Đúng lúc dì đi qua đó luôn, lên xe đi cháu!”
Lên xe rồi tôi mới phát hiện, trong xe còn có hai gã đàn ông to con, mặt mũi dữ tợn, chẳng giống người tốt chút nào.
Dì đưa tôi một chai nước, ngạc nhiên hỏi:
“Ơ cháu còn mang theo cả gà trống nữa à?”
Tôi tự hào đáp:
“Cháu vừa nhận một công việc làm thuê, ông chủ bảo trả công bằng con gà này. Dì ơi, cháu không có tiền đâu, hay lát nữa dì add WeChat anh cháu, anh cháu gửi tiền lại cho dì nhé?”
Dì mỉm cười, rồi vừa lái xe vừa nói chuyện thân mật, hỏi tôi tên gì, bao nhiêu tuổi, học ở đâu, quê ở đâu...
Tôi cũng không nghĩ gì, trả lời từng câu một.
Dì nói chuyện rất khéo, chỉ vài câu đã khiến tôi có cảm giác gần gũi như người nhà.
Thấy không? Người tốt trên đời vẫn nhiều lắm!
Đúng lúc đó, sư huynh gọi điện.
Dì hỏi:
“Ai gọi điện cho cháu thế?”
Tôi đáp luôn:
“Anh cháu đó, mới cãi nhau với ảnh xong.”
Dì nói: “Vậy nghe đi!”
Sư huynh vừa bắt máy là quát om sòm:
“Thẩm Ly, bộ em hết thuốc chữa rồi hả? Đừng có cứng đầu nữa! Mau về nhà ngay! Anh có gửi tiền cho em rồi, mau bắt xe khách về cho anh! Em tưởng em có thể cuốc bộ về được chắc?!”
Tôi cũng nổi điên:
“Anh bớt lo giùm tôi cái! Anh tưởng mình ngon lắm hả? Nói cho anh biết, đã có người cho tôi đi nhờ rồi! Làm gì ngoài đời có nhiều người xấu như vậy chứ?!”
Tôi dập máy.
Dì quay sang hỏi:
“Cháu cãi nhau với người nhà à?”
Tôi bực bội nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/bat-coc-gap-phai-bat-ma/chuong-1.html.]
“Hơn tôi có mấy tuổi mà suốt ngày bày đặt làm cha tôi vậy. Tôi cần ảnh quản chắc?”
Dì bật cười:
“Anh con nói cũng đâu có sai. Thời buổi này người xấu nhiều lắm. Đây này, chẳng phải con vừa gặp một bọn như vậy rồi sao?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng..
Một chiếc khăn đột ngột bịt chặt miệng mũi tôi.
Mùi hăng hắc xộc thẳng vào mũi.
Tôi… mất ý thức.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình nằm trong một căn nhà nhỏ giữa núi rừng.
Căn nhà được xây bằng đất vàng, tôi bị ném vào một đống rơm khô, bên trong vừa ẩm thấp vừa bẩn thỉu, nhìn thôi cũng thấy rợn người.
Có một cái cửa sổ nhỏ, miễn cưỡng thì cũng có thể chui ra được một người.
Chỉ là bọn chúng hoàn toàn không sợ tôi bỏ trốn, bởi tay chân tôi đã bị xích sắt khoá lại, sợi xích vừa dày vừa nặng, một đứa con gái như tôi bị khoá kiểu đó thì đến đứng lên còn khó.
Cái nơi quỷ quái gì đây? Nghèo nàn tới mức này sao?!
Con gà trống đi theo tôi lúc trước vẫn chưa phát hiện tôi đã tỉnh, nó còn đang hăng say mổ chân tôi.
Hai chân tôi bị trói lại, tôi phải dùng hết sức mới có thể đá nó văng ra được, nó lăn lộn một lúc lâu mới bò dậy.
Vừa đứng dậy, con gà béo đó liền nhảy tới trước mặt tôi, mở mồm cằn nhằn:
“Này cô em, chẳng phải cô giỏi lắm à? Sao cũng bị trói lại rồi?”
Tôi tức đến suýt nữa đá nó lần nữa:
“Bớt nói đi! Mày là gà thành tinh, không phải cũng bị người ta tóm để đây đó sao?”
Con gà béo giương cánh loạng choạng, suýt nữa lao tới mổ mặt tôi:
"Sao mà giống được chứ! Nếu hôm qua tôi không chạy nhanh, chắc bọn nó đã xẻ thịt tôi rồi!”
“Đến lúc cô làm đám cưới với bọn chúng, tôi đảm bảo tôi đã thành món khai vị trên bàn tiệc luôn rồi!”
“Chỗ này toàn lũ xấu xa, có con gà cũng không tha đúng là ác độc thật!"
Tôi nghe đến liền nhức đầu, đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Con gà trống lập tức bay vù qua cửa sổ trốn mất.
Còn tôi thì không muốn bọn chúng phát hiện mình đã tỉnh, liền nhắm mắt giả vờ bất tỉnh tiếp.
Ngoài cửa vang lên tiếng đàn ông nói chuyện:
“Nhị tẩu à, chúng ta là người quen lâu năm rồi. Con nhỏ này là sinh viên đại học, trẻ trung xinh xắn.”
“Thằng Bảo Sinh nhà chị là tôi nhìn nó lớn lên, tôi mà không quý nó thì sao nỡ bán cho nhà chị?”
“Một giá thôi ba vạn, chị cũng biết con trai tôi sắp lấy vợ rồi. Chị muốn thì đưa tiền, tôi gả con nhỏ cho nhà chị. Không thì để tôi giữ lại, làm vợ thằng con tôi.”
Người phụ nữ kia do dự một lúc, cuối cùng cắn răng:
“Ba vạn thì ba vạn!”
Tôi choáng váng luôn!
Tôi đáng giá tới vậy sao!
Ba vạn tệ lận đấy!
Nên biết là trên người tôi giờ chỉ còn hai đồng xu lẻ đủ đi xe buýt, tiền trong WeChat lẫn Alipay cộng lại chỉ có 36.82 tệ.